Chương 7 - Kiếp Sau Tôi Sẽ Là Con Gái Nhà Giàu
“Ban đầu ta còn định vì nể mặt Diệu Tổ mà bỏ qua nhưng cô ta hết lần này đến lần khác ra tay với mẹ con Hiểu Hiểu! Ngay cả Diệu Tổ cũng bị cô ta làm hư!”
“Con không muốn ly hôn? Cũng được. Vậy thì đi cùng cô ta, cút khỏi nhà họ Cố! Từ giờ con không còn là con trai ta, cũng không phải người thừa kế của tập đoàn này nữa!”
Cố Thành Dạ hoảng loạn, không dám nói thêm lời nào.
Lâm Diệu Diệu vì thế mà bị đuổi khỏi nhà, không còn một xu dính túi.
Còn tôi — đúng lúc ấy — “tỉnh lại”.
Sở Hiểu Hiểu xúc động ôm lấy mặt tôi hôn liên tục, sau đó lại quay sang nói với vị tài phiệt rằng cô không muốn kết hôn nữa, muốn rời khỏi nhà họ Cố cùng tôi.
“Nơi này quá phức tạp. Con gái tôi còn quá nhỏ, tôi không muốn con bé bị tổn thương hết lần này đến lần khác.”
Vị tài phiệt cuống lên, vội vàng cam kết sẽ tăng cường an ninh cho mẹ con cô, tuyệt đối không để chuyện tương tự xảy ra nữa.
Ngoài ra, ông còn quyết định chuyển 20% cổ phần của tập đoàn Cố thị sang tên hai mẹ con tôi. Từ nay ngoài ông ra, chúng tôi sẽ là cổ đông lớn nhất.
Nhưng Sở Hiểu Hiểu vẫn còn do dự.
Mãi đến khi tôi nói cho cô ấy biết — tôi không hề hôn mê, tất cả chỉ là giả vờ để dụ Lâm Diệu Diệu lộ mặt — và tôi cũng có thể tự bảo vệ mình, cô ấy mới miễn cưỡng đồng ý ở lại.
Lúc này, sắc mặt của Cố Thành Dạ thì vô cùng khó coi.
Anh ta cuối cùng cũng nhận ra lời Lâm Diệu Diệu từng cảnh báo không phải là dọa suông.
Sự tồn tại của tôi thực sự có thể uy hiếp vị trí thừa kế của anh ta trong tập đoàn Cố thị.
Nhưng anh ta không dám manh động, sợ bị đuổi khỏi nhà giống như Lâm Diệu Diệu.
Trái lại, Lâm Diệu Diệu thì không nhịn được nữa. Nhân lúc ly hôn, cô ta hẹn Cố Thành Dạ ra gặp riêng ở một quán trà.
“Cố Thành Dạ! Anh tưởng cứ giả vờ im lặng là xong chuyện à? Mẹ con họ đâu có đơn giản vậy! Chỉ trong thời gian ngắn mà đã moi được 30% cổ phần từ tay ba anh rồi đấy!”
“Nếu anh còn không ra tay, thì cả tập đoàn Cố thị sau này sẽ đổi thành họ Sở!”
“Còn nữa, đừng quên chuyện năm đó vì muốn cưới tôi mà anh đã thuê người ám sát Tống Giai! Toàn bộ bằng chứng vẫn còn trong tay tôi!”
“Nếu không muốn ngồi tù mọt gông, thì ngoan ngoãn giúp tôi trừ khử mẹ con cô ta rồi rước tôi quay về. Nếu không, anh cứ chờ mà bóc lịch cả đời đi!”
11
Tôi và Sở Hiểu Hiểu tình cờ ngồi ở bàn bên cạnh, vừa vặn nghe thấy toàn bộ cuộc trò chuyện đó.
Tôi lập tức siết chặt tay, không ngờ ba năm trước, cái chết của mình lại là âm mưu của chính hai người họ.
Sở Hiểu Hiểu phản ứng rất nhanh, ôm tôi dậy, định rời khỏi nơi nguy hiểm càng sớm càng tốt.
Nhưng trong lúc đứng dậy vội vàng, cô ấy vô tình làm đổ cốc nước trên bàn, khiến cả hai người kia quay đầu nhìn sang.
Dù Sở Hiểu Hiểu theo bản năng kéo thấp vành mũ xuống, nhưng Lâm Diệu Diệu vẫn nhận ra chiếc vòng ngọc truyền đời trên tay cô — món quà mà vị tài phiệt đã tặng.
Cô ta lập tức hét lên:
“Là Sở Hiểu Hiểu và con bé đó!”
“Cố Thành Dạ! Lần này nhất định không thể để họ chạy thoát! Nếu để cô ta mách lẻo với ba anh, cả hai chúng ta đều tiêu đời!”
Trong mắt Cố Thành Dạ lóe lên một tia do dự, nhưng rồi vẫn ra tay — anh ta giật lấy tôi, dùng bàn tay to bóp chặt cổ tôi.
“Ra cửa sau, đến con hẻm bên ngoài. Nếu không, tôi sẽ giết con bé ngay tại đây.”
Vì tôi, Sở Hiểu Hiểu rưng rưng nước mắt, cuối cùng đành gật đầu.
“Được… tôi đi theo. Nhưng con bé còn nhỏ, nó chẳng hiểu chuyện gì cả, các người… có thể tha cho con bé không?”
Lâm Diệu Diệu không nói lời nào, chỉ hung hăng đá mạnh một cú vào đầu gối cô ấy.
“Bớt nói nhảm! Đi ngay!”
Sở Hiểu Hiểu bị ép đưa tôi đến con hẻm nhỏ sau nhà hàng — nơi không một bóng người.
Tại đó, Lâm Diệu Diệu lén lấy ra con dao gọt hoa quả từ trong tay áo, đưa cho Cố Thành Dạ, lạnh lùng giục:
“Ra tay đi.”
12
Cố Thành Dạ chưa từng giết người, lúc đầu còn hơi chần chừ, nhưng lời Lâm Diệu Diệu vang lên ngay bên cạnh:
“Anh nghe cho rõ, cô ta đã nghe hết mọi chuyện rồi. Dù cô ta không đi tố với ông cụ, chỉ cần nộp đoạn hội thoại này cho cảnh sát, anh và tôi đều sẽ bị tử hình.”
“Muốn yên ổn làm người thừa kế nhà họ Cố, hay muốn ăn đạn, tự anh chọn.”
Chỉ một câu, đã khiến Cố Thành Dạ hoàn toàn hạ quyết tâm.
Anh ta siết chặt con dao, từng bước tiến về phía Sở Hiểu Hiểu.
Lưỡi dao đâm thẳng vào bụng cô ấy một cách tàn nhẫn.
Rồi nhát thứ hai. Rồi nhát thứ ba.
Máu rất nhanh đã nhuộm đỏ toàn thân Sở Hiểu Hiểu, thế nhưng vì sợ hai con người độc ác kia làm hại tôi, cô chỉ có thể cắn răng chịu đựng, không dám kêu đau, chỉ dùng ánh mắt đầy tuyệt vọng nhìn tôi.
Thấy Sở Hiểu Hiểu sắp vì mất máu mà gục xuống, tôi bất chợt nhìn thấy bóng người lướt ngang cửa hẻm, liền dồn hết sức hét lên:
“Mẹ ơi!”