Chương 18 - Kiếp Sau Tôi Không Dính Dáng
Tôi lập tức xác nhận tình hình của ba mẹ và Tô Dương, biết họ vẫn bình an vô sự, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Khi tôi quay về biệt thự nhà họ Tô, lại phát hiện mẹ ruột và Giang Hi đều biến mất.
Trong nhà ngổn ngang hỗn độn, vệ sĩ cũng bị thương, cảnh sát đã có mặt.
Bọn bắt cóc là người của Giang Triệt, nhưng bản thân hắn vẫn đang ở nước ngoài.
Sau khi bắt được người, bọn họ thậm chí còn chẳng thèm gọi video xác nhận.
Tôi giao đoạn ghi âm cuộc gọi vừa rồi cho cảnh sát, và trình bày rõ chuyện hắn tống tiền tôi.
Dù cảnh sát cũng thấy khó hiểu không biết nhà này rốt cuộc là đang diễn tuồng gì, nhưng sự thật là — chủ mưu của vụ bắt cóc họ Giang, còn con tin bị bắt cóc… cũng họ Giang.
Tôi giải thích: “Chuyện ân oán nhà hào môn, các anh hiểu mà.”
Vài ngày trước, tôi đúng là đã đưa ba mẹ ra sân bay, nhưng họ không hề lên máy bay, càng không có ra nước ngoài.
Giang Triệt lặn lội đến nước ngoài nhưng tìm không thấy ai, còn tôi thì đúng lúc đó, đưa mẹ ruột và em trai hắn về nhà mình ở.
Chuyện trùng hợp đến mức này, có phải quá đúng lúc không?
Còn ba mẹ tôi đang ở đâu à?
Họ đang ở quê, làm vườn.
Sau khi ông bà nội mất, ba mẫu ruộng ở nhà cứ để hoang phí mãi.
26
Đến ngày thứ năm, tôi lại nhận được một cuộc gọi lạ.
Vừa bắt máy, tôi đã nghe thấy tiếng mẹ ruột và Giang Hi khóc lóc kêu cứu.
Giọng mẹ ruột tôi đã khàn đặc vì khóc.
“Mộc Mộc, mẹ biết mẹ sai rồi, mẹ xin lỗi con…”
Tay tôi khẽ siết chặt.
Bà ấy… cũng nhớ lại rồi sao?
“Chị, kiếp trước bọn em không phải cố ý không cứu chị đâu, tất cả là do Giang Vũ Ninh, là cô ta…”
Một giọng đàn ông lạ ngắt lời họ.
“Cô Tô, gom đủ tiền chưa?”
Tôi vẫn đang chìm trong suy nghĩ về những lời họ nói, nhất thời chưa kịp phản ứng.
Nhớ lại cũng tốt.
Như vậy, tôi mới có thể trả thù bọn họ một cách đường hoàng.
Tại sao, chỉ mình tôi phải gánh lấy ký ức đau đớn và tủi nhục đó?
“A lô? Chết rồi à?”
“Trả lời ông đây đi!”
Tôi cảm thấy cổ họng khô rát, khẽ nói: “Tôi muốn nói chuyện với họ vài câu.”
Bên kia im lặng một lúc.
“Mộc Mộc, mẹ là mẹ con đây, con mau cứu mẹ…”
“Cô ạ.” Tôi cắt ngang lời bà.
“Ba mẹ tôi cũng mất tích rồi, tôi không thể mặc kệ họ được.”
“Mộc Mộc, Vũ Ninh cũng bị bắt rồi, chúng ta không thể bỏ mặc nó…”
“Đừng trách tôi.”
“Con cũng đừng trách chúng ta…”
Tiếng khóc bên kia điện thoại, bỗng dưng im bặt.
Tôi dứt khoát cúp máy.
Dù Giang Vũ Ninh từng làm tổn thương tôi, nhưng người khiến tôi tuyệt vọng và đau lòng nhất, chưa bao giờ là cô ta.
Dù gì, Giang Vũ Ninh cũng chỉ là người ngoài.
Còn bọn họ, đều là người thân ruột thịt của tôi.
Tôi cũng gửi bản ghi âm cuộc gọi này cho cảnh sát và tích cực phối hợp điều tra.
Tôi không quan tâm bọn họ có xảy ra chuyện hay không, nhưng là một công dân tuân thủ pháp luật, giúp đỡ các chú cảnh sát phá án vẫn là việc nên làm.
27
Giang Triệt nhanh chóng bị bắt và áp giải về nước, cùng ngồi tù với cha hắn.
Dù sao cũng là con trai ruột, mẹ ruột tôi ban đầu không muốn truy cứu.
Nhưng Giang Hi thì không đồng ý.
Dưới loạt bài bóc phốt dai dẳng cùng “bằng chứng thép” của Giang Hi, Giang Vũ Ninh hoàn toàn rút lui khỏi giới giải trí.
Ba đứa con mà nhà họ Giang dốc lòng nuôi nấng, cuối cùng lại quay sang phản bội lẫn nhau, tàn sát nhau.
Thiên vị, làm sao mà không gieo oán hận?
Kiếp này, tôi chưa từng ra tay với Giang Vũ Ninh.
Một là vì tôi còn bận đối phó với những người khác trong nhà họ Giang, không rảnh để ý đến cô ta.
Hai là vì… cô ta quá ngu.
Dù tôi căm hận nhà họ Giang, nhưng cũng phải thừa nhận, nhà họ Giang chính là chỗ dựa mạnh nhất của Giang Vũ Ninh.
Giờ nhà họ Giang sụp đổ, không biết nhà họ Phó có còn muốn một thiếu phu nhân tai tiếng, không còn giá trị lợi dụng nữa không?
Còn cái tên Phó Bắc Hằng kia, nhà ai tử tế lại dốc sức lật đổ nhà cha vợ mình?
Hai tháng sau, tôi nghe tin Giang Vũ Ninh đã chết.
Là Giang Hi ra tay.
Hắn vốn đã điên, hai kiếp chất chồng hận thù, đủ để lấy mạng cô ta.
Phó Bắc Hằng đưa hắn vào tù, kiên quyết tuyên bố sẽ đòi lại công bằng cho vợ đã mất, vừa gỡ điểm vừa gom đủ đồng cảm.
Mẹ ruột từng tìm tôi vài lần, nhưng phát hiện chúng tôi đã dọn đi nơi khác.
Về sau bà ta sống thế nào, đã không còn liên quan gì đến tôi nữa.
28
“Chị ơi, mau đến thổi nến nè!”
Tô Dương vừa nhận được thư trúng tuyển của Đại học Kinh Đô, trong nhà đang tổ chức tiệc mừng.
Trước những lời chúc tụng của bà con thân thích, miệng Lưu Mẫn thì nói khiêm tốn, nhưng nụ cười trên mặt thì rạng rỡ không ngừng.
Tô Kiến Thành uống say, một tay ôm tôi, một tay ôm lấy Tô Dương, say khướt khoác lác.
“Cả đời này thầy dạy biết bao nhiêu học sinh xuất sắc, nhưng tự hào nhất vẫn là hai đứa nhỏ nhà mình!”
“Nào, anh hai nó, khui thêm chai nữa đi!”
Tô Dương ghé tai tôi than thở: “Cuối cùng em vẫn chọn Kinh Đô, căn tin trường bọn họ dở kinh khủng. Chị, hay chị quyên góp cho trường xây cái căn tin mới đi?”
Tôi liếc cậu ta một cái: “Biến.”
Ngoài cửa sổ nắng đẹp vừa phải, gió nhẹ thoảng qua.
Hạnh phúc đến muộn những hai mươi hai năm — cuối cùng, tôi cũng nắm chặt được trong tay.
(Toàn văn hoàn)