Chương 7 - Kiếp Sau Ta Sẽ Không Yêu Ngươi

Trước khi ngất, hắn chỉ nhờ Xuân Đào truyền lại cho ta một câu.

“Trên đời sao có đạo tròn vẹn đôi đường, vừa không phụ Như Lai, lại chẳng phụ nàng.”

Một câu tình thi rất đẹp nhưng lại là thủ đoạn dối trá vụng về đến đáng buồn cười.

Lệ Nương chẳng phải là nốt chu sa trong lòng hắn sao?

Vậy thì vì cớ gì cưới nàng ta vào cửa, lại còn nói những lời dối trá như chỉ yêu mình ta?

Thực ra, Diệp Hoài Xuyên chẳng thật lòng yêu ai.

Hắn chỉ mê đắm cái cảm giác yêu mà không thể có được, cái tình yêu mơ hồ mong manh ấy.

Hắn không hiểu, thứ hắn cảm động… chỉ là chính hắn mà thôi.

Ta đem bức thư thiêu hủy, từ nay không muốn nghe thêm bất kỳ tin tức gì về hắn nữa.

Hôn sự giữa ta và Chu Chiêu, mọi thứ đều giản lược hết mức.

Hắn không cha không mẹ, ta thì mẹ mất từ sớm, cha lại như có cũng như không.

Khi bái đường, hai chúng ta chỉ cùng hướng về kinh thành, lạy một lạy thay cho bậc trưởng bối.

Sau nghi thức, Chu Chiêu bị huynh đệ trong trại kéo đi uống rượu mừng, còn ta ngồi trên giường cưới đỏ rực, cảm giác như cách biệt cả một đời.

Kiếp trước cưới Diệp Hoài Xuyên, ta ôm đầy kỳ vọng, cuối cùng chỉ nhận lấy kết cục thê thảm.

Kiếp này tái giá, lòng ta bình thản hơn rất nhiều.

Phong tục nơi thôn dã chân chất, ta và Chu Chiêu thành thân mà không đăng ký văn thư với quan phủ.

Nếu sau này hắn khiến ta không vừa ý… thì cũng chẳng cần phiền đến chuyện cầu xin hòa ly.

Ta đang ngồi, đầu nặng dần vì cơn buồn ngủ, thì bỗng nghe bên tai một tiếng cười khẽ.

Ngón tay thon dài sạch sẽ của hắn nhẹ nhàng vén lên khăn trùm đầu của ta.

“Còn đói không?” – Hắn hỏi.

Ta lắc đầu. Trước đó hắn đã sai người đưa tới rất nhiều đồ ăn, ta không chỉ không đói, thậm chí còn hơi… no quá rồi.

Uống xong chén rượu hợp cẩn, ta tự ngồi trước gương đồng chải tóc.

Trong mặt gương, Chu Chiêu đang ngồi trên giường, ánh mắt nóng rực, chăm chú nhìn gương mặt ta phản chiếu trong gương.

Ánh mắt giao nhau, hắn liền vội vàng quay đi, còn ta thì mặt bỗng đỏ lên, cúi đầu không dám nhìn lại.

Trong lòng ta không khỏi buồn cười tự trào: đã từng làm tân nương một lần rồi, sao giờ lại giống tiểu cô nương chưa hiểu chuyện thế này.

Chu Chiêu thổi tắt ngọn nến.

Ngoài cửa sổ, dưới ánh trăng nhàn nhạt, cây dầu tía lay động theo gió, mấy nụ hoa vẫn chưa kịp nở đang khẽ khàng bung cánh trong bóng đêm yên tĩnh.

11

Sinh hoạt thường nhật của dân trong trại là một khoản tiêu tốn lớn, gần đây Chu Chiêu đang cân nhắc phương pháp kiếm tiền mới.

Chúng ta tính bắt đầu làm ăn buôn bán, mọi sự đã chuẩn bị đâu vào đấy, chỉ chờ khởi hành.

Đúng lúc đó, có người từ cửa núi chạy về báo tin: có quan binh kéo đến muốn tiêu diệt sơn trại.

Chu Chiêu hơi nhướng mày, trong đáy mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên rõ rệt.

Từ lời kể của dân trong trại, ta được biết, kể từ khi Chu Chiêu làm đương gia, mấy năm nay chưa từng có chuyện triều đình phái quân đến đánh dẹp bọn họ.

“Người kia nói muốn chúng ta giao ra thê tử của hắn.” – Người giữ cổng báo lại.

Ta cùng Chu Chiêu đi tới cửa núi.

Từ xa, Diệp Hoài Xuyên đã nhìn thấy ta, liền giục ngựa phi nhanh tới, ánh mắt nóng bỏng:

“Hoan Hoan, đừng sợ, ta đến đưa nàng về nhà.”

Chu Chiêu cùng ta cưỡi chung một ngựa, tay hắn đặt nơi eo ta, môi ghé sát tai, giọng mang theo ý ghen tuông rõ rệt:

“Hoan Hoan? Gọi nghe thân mật nhỉ.”

“Thả nàng ra!” – Diệp Hoài Xuyên thấy hai chúng ta thân mật như vậy, sắc mặt lập tức trầm xuống, đôi môi mím thành một đường thẳng lạnh lùng.

“Ta đang nói chuyện riêng với thê tử, liên quan gì đến ngươi?” – Chu Chiêu không kiêng dè, khiêu khích đáp lại.

“Thê tử? Ngươi ép nàng sao?” – Khuôn mặt xưa nay luôn điềm tĩnh của Diệp Hoài Xuyên bắt đầu rạn vỡ, hắn rút kiếm khỏi vỏ, mũi kiếm chỉ thẳng vào Chu Chiêu.

“Ta tự nguyện.” – Ta nhíu mày nhìn hắn, từng chữ nói ra rõ ràng:

“Phu quân ta chưa từng làm chuyện cướp bóc hay hại người, nếu thế tử muốn dẹp loạn, xin mời đến nơi khác.”

Nghe thấy hai chữ “phu quân”, thân hình Diệp Hoài Xuyên khẽ lảo đảo, suýt ngã khỏi lưng ngựa.

“Hoan Hoan… ta biết nàng còn giận ta, hãy về với ta trước, muốn đánh mắng thế nào ta đều chịu cả.”

“Giận ngươi sao?” – Ta bật cười, giọng lạnh như sương:

“Một tháng trôi qua ngươi mới nhớ đến việc đi cứu ta, chẳng phải đã quá muộn rồi sao?”

Thì ra hắn cũng biết ta sẽ tức giận, sẽ đau lòng.

Nhưng cuối cùng, hắn vẫn chọn buông tay ta… để bảo vệ người đã hại ta.

“Ta…”

Hắn nghẹn lời, đứng lặng hồi lâu vẫn chẳng nói được gì, rồi lặng lẽ quay đầu rời đi.

Chỉ nghe Tiểu Đào kể lại, hắn đã trở về phủ, đưa cho Lệ Nương một ít bạc, bảo nàng ta đêm đó rời khỏi kinh thành.