Chương 3 - Kiếp Sau Ta Sẽ Không Tha Thứ
Phụ thân lặng im, mày nhíu chặt.
Cả nhà Tô đều rõ, mẹ của Tô Uyển xuất thân thấp kém, lại hay ghen ghét, từ nhỏ đã dạy con gái lắm điều hiểm độc, khiến nàng luôn xa cách cả họ Tô.
Ta lại nói:
“Hôm nay con chủ động thoái hôn, thuận theo ý hắn. Hoàng thượng trong lòng áy náy, ngắn hạn ắt sẽ trọng dụng phụ thân hơn, lấy đó mà vỗ về Tô gia. Còn về lâu dài…”
Ta ngưng giọng, rồi hạ thấp:
“Phụ thân, Hoàng thượng còn đang cường tráng, ngôi vị Thái tử chưa chắc đã giữ được đến cuối.”
Phụ thân ngẩng phắt đầu, ánh mắt lóe sáng:
“Nhu Nhu, ý con là…”
“Con chẳng có ý gì.” – ta cúi đầu lần nữa – “Chỉ nghĩ, trứng không nên bỏ chung một giỏ. Tương lai Tô gia, chưa hẳn phải đặt cả vào Đông cung.”
Phụ thân nhìn ta rất lâu, như lần đầu thật sự hiểu rõ nữ nhi của mình.
Cuối cùng, ông thở dài:
“Thôi, việc đã vậy, nói thêm cũng vô ích. Hôm nay… con chịu ấm ức rồi.”
Ta khẽ đáp:
“Con không thấy khổ. So với mối thù máu chảy thành sông ở kiếp trước, chút nhục nhã này có đáng gì?”
5
Tin thoái hôn như tảng đá lớn ném xuống mặt hồ, dấy lên sóng gió khắp kinh thành.
Tô Uyển tuy được vào Đông cung, nhưng chỉ với thân phận kẻ cướp hôn ước của tỷ mình mà làm thiếp, trở thành trò cười cho thiên hạ.
Còn ta, từ vị trí trưởng nữ Tô gia, vốn là người đã định làm chính thất của Thái tử, nay thành kẻ “bị bỏ”, dẫu có kẻ thương hại, nhưng phần nhiều chỉ dòm ngó và cười chê.
Mẫu thân lo lắng, sợ rằng nhân duyên của ta khó thành.
Ta lại chẳng bận tâm, ngày ngày đọc sách, viết chữ, nghiền ngẫm cổ thư, còn mời cả thầy dạy võ cho nữ nhi, dường như chẳng màng sóng gió ngoài kia.
Mãi đến một hôm, tin trong cung truyền ra: Hoàng hậu mở yến hoa, mời các tiểu thư quyền quý tới dự.
Ta biết, đó là dì muốn nhân dịp này tìm cho ta một mối tốt.
Hôm ấy, ta ăn vận nhã nhặn, không quá nổi bật, cũng không hạ thấp thân phận.
Trong vườn yến, các tiểu thư tụm ba tụm bảy vừa ngắm hoa vừa trò chuyện, ánh mắt thỉnh thoảng lại hướng về ta, kèm những lời bàn tán khe khẽ.
“Cứ tưởng nàng chẳng dám đến. Nếu là ta, hẳn đã xấu hổ chẳng còn mặt mũi gặp người.”
“Đúng vậy, nay Thái tử sủng ái Tô thiếp như thế, chắc nàng ta hối hận muốn xanh ruột rồi.”
“Suỵt, nhỏ giọng thôi…”
Ta coi như chẳng nghe, chỉ chăm chú ngắm khóm mẫu đơn trước mặt.
“tỷ à.” – một giọng ngọt ngào vang lên sau lưng.
Ta quay đầu, thấy Tô Uyển mặc bộ cung trang đỏ rực, có cung nhân vây quanh, phong thái lộng lẫy, chẳng còn chút nào dáng vẻ yếu đuối ngày trước.
Màu đỏ thẫm vốn chỉ dành cho chính thất.
Nàng thân là thiếp, lại dám khoác lên.
Xung quanh lập tức lặng im, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào tỷ muội ta.
“Tô trắc phi.” – ta hơi gật đầu, lễ nghi chu toàn, nhưng xa cách.
Nụ cười trên mặt nàng thoáng cứng lại, rồi càng tươi hơn:
“tỷ cần gì khách sáo. Dù sao ta cũng là tỷ muội ruột. Hôm nay Thái tử cho phép ta về thăm nhà, nghe nói tỷ cũng có mặt, ta liền tới gặp.”
Nàng cố tình nhấn mạnh bốn chữ “Thái tử cho phép”, ý khoe khoang lộ rõ.
“Tô trắc phi có lòng rồi.” – ta đáp nhạt.
Ánh mắt nàng thoáng lóe giận, nhưng lại làm ra vẻ ân cần:
“Dạo này tỷ có khỏe không? Ta trong cung thường nhớ tỷ. Nếu rảnh, tỷ hãy đến Đông cung, Thái tử vẫn còn nghĩ đến tình xưa…”
Nghe vậy, ta bật cười lạnh, lời lẽ châm chọc:
“Khỏi đi. Ta chẳng có tấm lòng tốt như muội, vừa thành vợ đã ngày ngày muốn rước kẻ từng đính hôn với phu quân về cung.”
“Ngươi… ngươi nói gì…” – mặt Tô Uyển lập tức trắng bệch.
Mọi người xung quanh cười rộ, chê nàng xuất thân thấp hèn mà nói năng không biết chừng mực, lại cười vì nàng quá dại.
“Tô Nhu, con đang làm gì vậy!” – một tiếng quát lạnh lùng từ sau vang lên, cả vườn yến im phăng phắc.
Ta quay lại, thấy Tiêu Duệ Tông sắc mặt tối sầm, đứng bên cạnh Tô Uyển đang rưng rưng nước mắt:
“Tô Nhu, sao ngươi lại biến thành kẻ chua ngoa thế này. Mau xin lỗi Uyển Uyển.”
Cảnh tượng ấy làm ta nhớ lại giây phút trước khi chết ở kiếp trước.
Ngón tay trong tay áo ta dần siết chặt, ngẩng mắt lạnh lùng nhìn thẳng hắn.
Không khí căng như dây đàn, ta nghiến răng, định tạm nhường bước, chịu cúi đầu một lần.
Nhưng bỗng một giọng điềm tĩnh xen vào:
“Hoàng huynh, rõ ràng là Tô trắc phi đã vượt quá phận trước.”
Mọi người theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một nam tử mặc cẩm bào đen đứng nơi hành lang, lưng thẳng, thần sắc uy nghiêm.
Đó chính là Cảnh vương Tiêu Duệ Hằng!
Con thứ bảy của Hoàng thượng, cũng là kẻ mà kiếp trước suýt nữa lật đổ Thái tử để đoạt ngôi.
Hắn sao lại xuất hiện ở đây?
Đám người xung quanh biến sắc, vội vàng hành lễ.
Tiêu Duệ Hằng nay nắm nhiều công lao nơi biên ải, binh quyền trong tay, là hoàng tử có thế lực nhất lúc này.
Thái tử vốn kiêng kỵ hắn, nhưng trước mặt quần thần không thể thất lễ.
“Hoàng đệ nói vậy là có ý gì?” – Tiêu Duệ Tông gượng cười.
“Hoàng huynh, Tô trắc phi mặc cung trang đỏ, vốn là phục sức dành cho chính thất. Thân phận nàng là thiếp, e rằng đã vượt lễ. Theo cung quy, tội ấy không nhẹ.”