Chương 6 - Kiếp Sau Không Còn Yêu
13
Ta tới Mạc Bắc, chưa từng nghĩ sẽ làm vật hi sinh.
Ta cũng rất rõ ràng, việc cầu hôn công chúa Đại Tề chẳng qua chỉ là một cái cớ.
Mạc Bắc sớm đã muốn khai chiến với Đại Tề, chỉ là vẫn chưa tìm được lý do hợp tình hợp lý.
Có lẽ Mạc Bắc Vương cũng không ngờ rằng, Đại Tề lại thật sự đồng ý với yêu cầu vô lễ kia.
Dù sao thì vị công chúa trước từng gả sang Mạc Bắc, cũng chẳng sống được đến mười năm.
Vị Mạc Bắc Vương đương nhiệm đã hơn sáu mươi tuổi.
Nói ra cũng nực cười, mẫu thân của hắn cũng là công chúa Đại Tề, vậy mà hắn lại cực kỳ chán ghét nữ tử Trung Nguyên.
Đêm tân hôn, hắn đủ đường làm nhục ta.
Bắt ta quỳ bên giường suốt một đêm.
Thấy ta nhẫn nhịn, hắn cười lạnh:
“Nữ tử Trung Nguyên, vốn là thấp hèn.”
Ta không phản bác.
Chỉ là trong những ngày sau đó, càng hành xử cẩn trọng hơn.
Sau hai tháng quan sát.
Cuối cùng ta đã đặt mục tiêu vào người con trai thứ năm của Mạc Bắc Vương—Thác Bạt Diệu.
Theo những gì ta nghe ngóng được những ngày này, hắn là người được Mạc Bắc Vương xem trọng nhất.
Nhưng cũng là người hắn dè chừng nhất.
Chỉ vì thân mẫu của Thác Bạt Diệu xuất thân hèn mọn, nhưng lại rất được Mạc Bắc Vương sủng ái.
Vì thế bị tiền nhiệm vương hậu ghen ghét, đem nàng ban cho một vị thần tử của Mạc Bắc.
Mạc Bắc Vương không hề ngăn cản, kết quả là mẫu thân Thác Bạt Diệu vì nhục nhã mà nhảy sông tự vẫn.
Nghe nói vương hậu đời trước bên ngoài là bị thích khách hành thích, nhưng kẻ đeo mặt nạ đó chính là Thác Bạt Diệu.
Một người như vậy, chính là mục tiêu mà ta đang tìm kiếm.
Nửa năm trước, trong cuộc đua ngựa ở thảo nguyên, Thác Bạt Diệu thắng rất nhiều dũng sĩ thảo nguyên.
Khi hắn hỏi còn ai muốn thi đấu nữa, ta giơ cao roi ngựa, cưỡi ngựa lao tới bên cạnh hắn.
“Ngũ hoàng tử dám cùng ta tỷ thí một trận không?”
“Ngươi?” Thác Bạt Diệu khinh thường,
“Vị công chúa đến từ Trung Nguyên kia?”
“Phải, ta là công chúa Trung Nguyên, sao? Ngũ hoàng tử không dám thi sao?”
Trên thảo nguyên, nam nhân thân hình cao lớn cười tà mị.
“Công chúa yếu ớt, thua rồi đừng khóc nhé.”
Lời vừa dứt, bốn phía liền vang lên một tràng cười lớn.
Đều là ánh mắt trào phúng nhìn về phía ta.
Ánh mắt ta lạnh đi, roi ngựa vung lên cao, quất vào ngựa của Thác Bạt Diệu.
Sau đó lập tức thúc ngựa đuổi theo.
14
Phản ứng của Thác Bạt Diệu rất nhanh, hắn sinh ra và lớn lên trên lưng ngựa, ta tất nhiên không phải đối thủ.
Ngay khi mọi người nghĩ rằng ta chắc chắn thua rồi.
Ngựa của Thác Bạt Diệu bỗng nhiên sùi bọt mép rồi ngã xuống đất.
Còn ta thì thừa thắng xông lên, thắng hắn.
Cuối cùng ngẩng cao đầu đi tới trước mặt hắn, nhìn hắn từ trên cao.
“Người Mạc Bắc các ngươi, cũng chỉ đến thế mà thôi.”
Ánh mắt Thác Bạt Diệu đầy sát khí, nhìn chằm chằm vào ta.
Trong mắt hắn là sát ý nguy hiểm.
Nhưng ta không để ý tới hắn, quay người rời đi.
Ta dĩ nhiên biết mình đã đắc tội với hắn.
Nhưng chỉ có cách này, mới khiến hắn chú ý đến ta nhanh nhất.
Đêm đó, Thác Bạt Diệu trèo cửa sổ vào tẩm điện của ta.
Chưa kịp để ta phản ứng, dao găm đã kề sát cổ ta.
Hắn cười như quỷ mị.
“Ta thật không ngờ, hóa ra thủ đoạn của người Trung Nguyên lại đê tiện đến vậy.”
Ta cúi mắt nhìn lưỡi dao trong tay hắn, trong mắt không hề có chút sợ hãi.
Ngược lại còn đánh giá hắn:
“Thủ đoạn của người Trung Nguyên khác thì ta không biết, nhưng nam nhân Mạc Bắc thì hiếm ai cường tráng được như ngươi.”
Sát khí trong mắt Thác Bạt Diệu thoáng chốc nứt ra.
Nhưng rất nhanh, hắn siết chặt dao, lưỡi dao sắc bén cứa vào da ta.
Từng dòng máu rịn ra.
“Ngươi đã đầu độc ngựa của ta, định bồi thường thế nào?”
“Bồi thường?”
Ta cười tươi như hoa:
“Nếu không thì để ta lấy thân báo đáp ngươi, được chứ?”
Ánh mắt Thác Bạt Diệu tối sầm:
“Ngươi đang câu dẫn ta?”
“Ngươi có thể hiểu như vậy.”
Ta đưa tay gạt đi con dao đã lỏng, vòng tay lên cổ hắn.
“Chiếu theo tục lệ Mạc Bắc các ngươi, nếu Mạc Bắc Vương qua đời, thì vương hậu sẽ gả cho tân vương.”
Thác Bạt Diệu gật đầu:
“Đúng.”
Ta lại rướn người lại gần thêm chút nữa, môi gần như chạm vào mặt hắn.
“Phụ vương của ngươi gần đây sức khỏe càng ngày càng yếu, chỉ e cũng chẳng sống được bao lâu nữa.
“Nếu thật sự phải tái giá, người ta muốn gả, chính là ngươi.”
15
Nhiệt độ trong hồ nước nóng dần dần tăng lên.
Lồng ngực cường tráng của Thác Bạt Diệu thấm đẫm mồ hôi.
Hắn ôm chặt lấy toàn thân ta vào lòng, hơi thở nóng rực phả bên cổ ta.
“Lâm An, sinh cho ta một đứa con đi.”
Ở nơi hắn không thể thấy, ánh mắt ta càng lúc càng tối sâu.
Giữa dòng nước chảy róc rách, ta nghe thấy giọng nói của chính mình vang lên trong làn sương mờ ảo.
“Được.”
Kiếp trước, Mạc Bắc Vương là đến năm thứ ba sau khi Hoàng tỷ hòa thân mới qua đời, nguyên nhân cụ thể ta không rõ.
Nhưng kiếp này, là vì ta.
Dưới sự xúi giục của ta, Thác Bạt Diệu bắt đầu hạ độc vào đồ ăn của Mạc Bắc Vương.
Có lẽ toàn bộ hoàng đình đều không hay biết, người vu y mà Mạc Bắc Vương tin tưởng nhất, thực ra lại là người của Thác Bạt Diệu.
Hai tháng sau, ta mang thai.
Rút kinh nghiệm từ kiếp trước, lần này ta đặc biệt cẩn thận dưỡng thai.
Thác Bạt Diệu biết tin thì vô cùng vui mừng, hành động của hắn cũng thêm phần khẩn trương.