Chương 1 - Kiếp Sau Không Còn Yêu

🔥 Mời bạn theo dõi page Đậu Xanh Rau Má để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Ta và Ôn Kỳ Niên cùng nhau trọng sinh.

Ở kiếp trước, lòng chàng vốn yêu mến Hoàng tỷ, vậy mà lại phụng chỉ cưới ta.

Sau khi thành hôn, chàng đối với ta kính trọng hơn mức cần thiết, trước sau luôn giữ một khoảng cách lạnh nhạt.

Không lâu sau, Hoàng tỷ lên đường sang Mạc Bắc hòa thân.

Đêm ấy, Ôn Kỳ Niên uống say mèm, gọi tên tiểu tự của Hoàng tỷ suốt cả đêm.

Ba năm sau, Mạc Bắc xảy ra biến loạn, Hoàng tỷ bị ép phải tái giá cho tân nhiệm Mạc Bắc Vương.

Ôn Kỳ Niên tự xin dẫn binh chinh phạt Mạc Bắc, đón Hoàng tỷ trở về.

Khi đó, ta đã mang thai được hai tháng.

Mặc cho ta quỳ cầu khẩn thiết, Ôn Kỳ Niên vẫn ngoảnh đầu không quay lại, thúc ngựa ra đi.

Ngày chàng đón Hoàng tỷ hồi triều, ta vì sinh nở khó khăn, một xác hai mạng.

Sống lại một đời, Ôn Kỳ Niên đã chặn ta ngay trên đường đến cầu chỉ ban hôn.

Chàng nói dứt khoát, không chút do dự:

“Ta đã có người trong lòng, công chúa dù có gả cho ta, cũng tuyệt đối sẽ không hạnh phúc.”

Ta nhìn dáng vẻ vội vã muốn phân rõ ranh giới của chàng, không nhịn được mà bật cười.

Chàng đã phụ ta một đời, dựa vào đâu cho rằng, ta còn muốn gả cho chàng nữa?

1

Năm ta mười tuổi, Ôn Kỳ Niên được đưa vào cung làm bạn đọc sách với Thái tử hoàng huynh.

Chàng lớn hơn ta hai tuổi, bởi vì phụ mẫu đều hy sinh nơi chiến trường, nên sớm thừa kế tước vị, là vị hầu gia trẻ tuổi nhất Đại Tề.

Ta từng nghe phụ hoàng nói qua phụ mẫu của Ôn Kỳ Niên đều là danh tướng một thời.

Vì thế ta thường hay quấn lấy Ôn Kỳ Niên, muốn chàng dạy ta võ công.

Đôi lúc Ôn Kỳ Niên bị ta quấn đến phát phiền, cũng sẽ dạy ta mấy chiêu.

Sau khi ta cập kê, mẫu hậu có ý muốn gả ta cho biểu huynh bên ngoại gia, ta không cam lòng.

Vì vậy mới đi cầu phụ hoàng ban hôn cho ta và Ôn Kỳ Niên.

Phụ hoàng vốn rất cưng chiều ta, lập tức hạ chỉ ban hôn.

Trước ngày đại hôn của ta và Ôn Kỳ Niên, Mạc Bắc Vương gửi thư tới, yêu cầu cưới công chúa Đại Tề làm vương hậu.

Công chúa trong hoàng thất có ba người, nhị hoàng tỷ, ta, và ngũ hoàng muội chưa đến tuổi cập kê.

Ta đã được chỉ hôn, cuối cùng người được chọn để hòa thân là nhị hoàng tỷ.

Đêm động phòng hoa chúc, khi Ôn Kỳ Niên bước vào tân phòng, trên người nồng nặc mùi rượu, bước chân loạng choạng đến mức gần như đứng không vững.

Lúc ấy ta ngỡ rằng chàng vui quá nên uống hơi nhiều.

Chẳng bao lâu sau, sứ giả Mạc Bắc tiến kinh đón dâu.

Ngày Hoàng tỷ rời khỏi kinh thành, Ôn Kỳ Niên tự nhốt mình trong thư phòng suốt một ngày.

Khi ta đẩy cửa bước vào, chỉ thấy chàng nằm trên đất, trong lòng ôm một chiếc ngọc bội, say đến bất tỉnh nhân sự.

Chỉ là trong miệng vẫn thì thầm gọi tên khuê danh của Hoàng tỷ.

Đó là lần thứ hai ta thấy chàng uống say.

Hai lần thất thái, đều vì Hoàng tỷ.

Sau khi Hoàng tỷ đi hòa thân, Ôn Kỳ Niên càng thêm lạnh nhạt với ta.

Ta biết, dù chàng ở bên ta, nhưng lòng đã sớm theo Hoàng tỷ mà đi mất.

Ta cũng biết, chiếc ngọc bội chàng chưa từng rời khỏi người kia, là do Hoàng tỷ tặng.

Có lần, ta thừa lúc Ôn Kỳ Niên ngủ say, muốn lấy chiếc ngọc bội ấy xem thử.

Lại bị chàng bất chợt tỉnh dậy, giật lại ngay.

Đó là lần đầu tiên Ôn Kỳ Niên nổi giận với ta.

“Không hỏi mà lấy, tức là trộm, Thái phó chính là dạy công chúa Lâm An như vậy sao?”

Ta từ nhỏ đã được nuông chiều, chưa từng nghe qua những lời như vậy.

Cho dù có thích chàng đến đâu, cũng không thể nhẫn nhịn được.

Ngay lúc đó ta liền nổi nóng, cãi nhau một trận lớn với chàng.

Sau đó Ôn Kỳ Niên giận dỗi không nói chuyện với ta.

Lần đầu tiên ta không hạ mình làm lành, mà nhận lấy hai gã nam sủng do Thái tử hoàng huynh ban tặng.

Ta cố ý vào giờ Ôn Kỳ Niên chuẩn bị nghỉ ngơi, cho gọi hai nam sủng vào phòng.

Trong lòng lại âm thầm mong chờ phản ứng của chàng.

Nhưng Ôn Kỳ Niên sau khi thấy vậy, chẳng nói một lời, chỉ lạnh mặt dọn chăn gối sang thư phòng ngủ.

Thực ra khi đó, ta đã hối hận vì thành hôn với chàng rồi.

Thế nhưng trong lòng vẫn còn giữ một tia hy vọng.

Trường tương thủy, nhật cửu sinh tình, chỉ cần thời gian đủ lâu, chàng nhất định sẽ đổi ý.

2

Về sau ta có thai.

Sau khi Ôn Kỳ Niên biết chuyện, hiếm khi để lộ vẻ dịu dàng với ta.

Chàng bảo ta dưỡng thai cho tốt, còn nghĩ đủ mọi cách để lấy lòng ta.

Đó là quãng thời gian ôn nhu nhất giữa ta và chàng.

Nhưng đoạn ôn nhu ấy cũng không duy trì được bao lâu.

Khi đó là năm thứ ba sau khi Hoàng tỷ gả tới Mạc Bắc.

Biến cố trong cung đến bất ngờ, Mạc Bắc Vương băng hà.

Theo phong tục của Mạc Bắc, Hoàng tỷ phải mang theo nữ nhi một tuổi và đứa bé chưa kịp chào đời trong bụng gả cho tân nhiệm Mạc Bắc Vương.

Điều đó đối với Hoàng tỷ mà nói, chẳng khác nào nỗi nhục lớn lao.

Ôn Kỳ Niên biết chuyện, liền tự xin dẫn binh xuất chinh Mạc Bắc, đón công chúa hồi triều.

Phụ hoàng vì thương xót Ôn gia trung liệt, từng đặc xá cho Ôn Kỳ Niên cả đời không phải ra chiến trường.

Khi ấy đang là mùa đông, binh mã Mạc Bắc cường tráng, lại vô cùng thích ứng với khí hậu lạnh giá.

Lúc này phát động chiến tranh, chẳng khác nào lành ít dữ nhiều.

Nhưng e là lòng phụ thân đau đáu thương con gái, phụ hoàng đồng ý xuất binh.

Khi ấy ta đã mang thai được hai tháng, ta khóc lóc cầu xin Ôn Kỳ Niên đừng đi.

Cả đời này ta chưa từng hèn mọn như thế.

Trước mặt mấy vạn binh sĩ, ta chẳng màng thân phận công chúa cao quý, quỳ gối ôm lấy chân chàng, cầu chàng ở lại.

Đại Tề không thiếu tướng lĩnh có thể dẫn binh.

Nhưng Ôn Kỳ Niên chỉ lạnh mặt phân phó thị nữ đưa ta về, rồi lập tức lên ngựa, không ngoái đầu lấy một lần.

Những ngày sau đó, ta nơm nớp lo sợ, sợ chàng bỏ mạng nơi sa trường.

Thuốc an thai chẳng biết đã uống bao nhiêu bát.

Đến khi ta mang thai chín tháng, tiền tuyến truyền về tin thắng trận.

Ôn Kỳ Niên đã thắng, liên tục đoạt được mười ba thành của Mạc Bắc.

Ngày khải hoàn hồi kinh, dân chúng xếp hàng nghênh đón.

Ta vốn cũng muốn ra ngoài xem một chút, nhưng lại lâm bồn.

E là vì lâu ngày uất ức dồn nén, ta khó sinh.

Còn chưa đợi Ôn Kỳ Niên dẫn quân vào thành, ta đã chết trong vũng máu.

Trước khi nhắm mắt, ta dốc hết sức lực nhìn đứa con vừa chào đời đã không còn hơi thở.

Một giọt lệ lặng lẽ trượt xuống khóe mắt.

“Quá mỏi mệt rồi… Nếu có kiếp sau, ta tuyệt đối sẽ không thích Ôn Kỳ Niên nữa.”

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)