Chương 7 - Kiếp Sau Đừng Là Anh Trai Em Nữa
16
Tần Tư Viễn lập tức nổi điên.
“Cô đừng quên trước đây mình đã đối xử với anh ta thế nào. Chính cô nói muốn khiến anh ta thân bại danh liệt, đuổi khỏi nhà họ Kỷ, tôi mới ra tay động vào phanh xe!”
“Tần Tư Viễn, anh đang nói linh tinh cái gì đấy—”
Còn chưa kịp nói hết, Tôi thấy khoé miệng Tần Tư Viễn nhếch lên một nụ cười khinh bỉ.
Tôi quay đầu lại. Kỷ Vũ Huyên đứng cách tôi chừng bảy, tám bước. Anh trừng mắt nhìn tôi, ánh mắt như không thể tin nổi.
“Anh ơi…” Tôi run giọng gọi anh, “Không phải như vậy đâu… anh đừng nghe anh ta nói bậy…”
Kỷ Vũ Huyên không đáp, Anh loạng choạng quay người lao vào đám đông.
Tôi lập tức muốn đuổi theo, Nhưng bị Tần Tư Viễn túm chặt tay kéo lại.
“Tần Tư Viễn, buông tôi ra!”
Hắn mặc kệ tôi vùng vẫy, thô bạo đẩy tôi vào trong xe.
Cúi đầu, cười nham hiểm đầy âm u: “Cô nhìn xem, anh ta chưa từng thật sự tin cô.
Vậy cô còn ở lại đây làm gì?”
“Cho dù như vậy, tôi cũng không quay về với anh!”
Tần Tư Viễn đột ngột ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy điên loạn nhìn tôi chằm chằm.
“Không phải do cô quyết định đâu! Cô phải về với tôi! Chúng ta nhất định sẽ lại bên nhau!”
Cửa xe bất ngờ bị khoá. Tần Tư Viễn đạp mạnh chân ga, cả chiếc xe lao vút đi như bay.
“Tần Tư Viễn! Anh điên rồi à! Dừng xe! Thả tôi xuống!”
Tôi cố sức giật chốt cửa, Nhưng sau khi tài xế khoá tổng, bên trong không thể mở được.
Tần Tư Viễn liên tục vượt xe, lạng lách như điên, phía sau là những tiếng còi giận dữ không dứt.
Cuối cùng, xe dừng lại ở sát mép một vách đá ven biển. Tiếng sóng đập vào ghềnh đá vang ngay bên tai.
Chỉ vài giây nữa thôi, xe sẽ lao thẳng xuống biển.
Tim tôi như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Tần Tư Viễn cười điên dại, một tay kéo tay tôi lại, nắm thật chặt.
“Vũ Đồng, chúng ta sắp được về bên nhau rồi!”
“Anh mơ đi! Tôi sẽ không bao giờ quay về với anh!”
Tôi giãy giụa điên cuồng, chiếc móng tay vừa làm cho sinh nhật đã gãy gập, kéo theo vết máu dài trên mu bàn tay hắn.
Tôi nghiêng người, vươn nửa thân mình qua để giành lấy quyền điều khiển vô lăng.
Nhưng hắn giữ chặt tay lái không nhúc nhích.
Tôi liều mạng dùng móng tay cào mạnh lên cổ hắn.
Ngay khoảnh khắc Tần Tư Viễn đau đến lơi tay khỏi vô lăng, Tôi lập tức xoay mạnh tay lái.
Chiếc xe lao thẳng vào tảng đá lớn bên đường. Đầu tôi va mạnh vào cửa kính, rồi mọi thứ tối sầm.
17
Tôi mơ một giấc mơ.
Trong mơ cảm giác vô cùng ngột ngạt, toàn thân như bị nhấn chìm dưới đáy biển sâu.
Tôi tận mắt thấy Kỷ Vũ Huyên trong nhà tù gập cuốn nhật ký lại, lặng lẽ rời khỏi thế gian này.
Tôi gào khóc gọi tên anh, nhưng anh chẳng thể nghe thấy gì.
Cảnh vật thay đổi. Bóng lưng mờ nhạt của Kỷ Vũ Huyên tan vào biển người rồi biến mất.
“Anh ơi… Anh ơi…”
Tôi lao điên cuồng đuổi theo. Nhưng anh đã không còn ở đó nữa.
Trước mắt tôi là một khoảng sân rộng trống trải. Một cậu bé nắm tay một cô bé, dịu dàng nói:
“Từ giờ đây là nhà của em. Anh là anh trai em, anh sẽ bảo vệ em cả đời.”
Bảo vệ cả đời…
Anh ơi… anh đã hứa rồi… Không được nuốt lời đâu…
“Vũ Đồng! Vũ Đồng!”
Giữa tiếng gọi quen thuộc ấy, tôi từ từ mở mắt, mí mắt nặng trĩu như đeo chì.
“Anh ơi… cuối cùng anh cũng tới… Em biết mà… Biết là anh nhất định sẽ tin em…”
Kỷ Vũ Huyên đang đập mạnh vào cửa kính xe bên ngoài, rối trí như người phát điên.
Anh dùng cùi chỏ đập vỡ cửa sổ, đưa tay thò vào trong mở khóa tổng ở ghế lái.
Cánh tay anh chưa lành hẳn, giờ lại bị kính vỡ cứa sâu thêm lần nữa.
Máu chảy tràn vào bên trong xe.
“Anh ơi… chắc đau lắm nhỉ…”
Tần Tư Viễn đột ngột tỉnh lại. Hắn túm lấy tay Kỷ Vũ Huyên thò vào xe, giằng co kịch liệt.
“Mày đừng hòng ngăn bọn tao quay về! Cô ấy là vợ tao!”
“Mày còn dám nói thêm một câu nữa, tao cho mày chết không kịp ngáp!”
Cuối cùng, cửa xe bị Kỷ Vũ Huyên mở ra. Anh đá mạnh mấy phát vào người Tần Tư Viễn, rồi chạy vòng sang ghế phụ.
Từng chút một, anh gỡ tôi ra khỏi chỗ bị kẹt trong ghế.
Tần Tư Viễn lờ mờ mở mắt, cả khuôn mặt bê bết máu, giọng nói yếu ớt vang lên từ phía sau:
“Quay về đi… Vũ Đồng… mình cùng quay về đi…”
Kỷ Vũ Huyên bế tôi ra khỏi xe. Tôi không ngoảnh lại.
“Tần Tư Viễn, anh không thể quay về được nữa. Anh phải ở lại đây để nhận lấy trừng phạt từ pháp luật.”