Chương 3 - Kiếp Sau Đừng Để Em Cứu Anh

5

Lưu Yêu Yêu quả nhiên không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để khoe khoang trước mặt tôi.

Cách vài hôm cô ta lại chạy sang nhà tôi, miệng thao thao bất tuyệt toàn chuyện về Hạ Tận.

“Lương Tranh, Hạ Tận mua cho em loại kem tuyết chỉ có ở thành phố đó, thơm lắm!”

“Lương Tranh, Hạ Tận nói sau này anh ấy thi đỗ đại học, sẽ đưa em lên thành phố sống!”

Tôi giả vờ không nghe thấy, cúi đầu lục lọi gì đó trên giường sưởi, nhưng trong lòng đã âm thầm tính toán.

Kiếp trước, kỳ thi đại học từng bị hoãn suốt mười năm, đột nhiên thông báo phục hồi, khiến ai cũng trở tay không kịp.

Hạ Tận vì ôn thi, gần như dốc hết sức lực.

Là tôi, là tôi đã giúp hắn mượn tài liệu khắp nơi, thức đêm khâu áo bông chống lạnh, còn nhờ người lên huyện hỏi thăm tin tức mới nhất… tất cả những điều đó mới giúp hắn thuận lợi bước vào phòng thi.

Tất cả sự tử tế của tôi, hắn đều thản nhiên nhận lấy, còn trong nhật ký thì ghi rằng: “Đợi tôi thi đỗ, sẽ đi hỏi cưới Yêu Yêu.”

Sau này hắn đỗ thật, trở thành con phượng hoàng đầu tiên bay ra khỏi nơi này.

Nhưng Lưu Yêu Yêu thì đã sớm gả vào huyện thành.

Cả nông trường đều biết tôi là người có ơn với hắn, nên mọi người đứng ra làm mối, cuối cùng hắn mới miễn cưỡng cưới tôi.

Mấy chục năm hôn nhân, mỗi lần hắn có được chút thành tựu, đều ghi trong nhật ký một câu đầy tiếc nuối:

“Nếu người bên cạnh tôi là Yêu Yêu, thì tốt biết mấy.”

Cả đời tôi, hóa ra chỉ là một trò cười.

Thấy tôi không đáp lời, Lưu Yêu Yêu bắt đầu khó chịu, cố tình ghé sát lại, giọng đầy khiêu khích:

“Tranh Tranh, chúng ta lớn lên cùng nhau, nếu em lấy chồng trước chị, chị sẽ không giận chứ?”

Tôi thuận theo lời cô ta, bình tĩnh nói:

“Nhà em điều kiện tốt, lại xinh xắn, tất nhiên không lo chuyện gả chồng. Còn chị… muốn ở nhà phụng dưỡng ba mẹ thêm vài năm.”

Lời này rõ ràng làm cô ta hài lòng.

Nhưng vẫn không quên đá tôi một cú:

“Cũng phải, người em gả là kế toán trí thức nổi tiếng cả nông trường cơ mà. Còn chị á, xấu như vậy, chắc phải đợi mấy thanh niên trong làng chọn hết vợ rồi, chẳng còn ai, mới nghĩ đến chị quá!”

Nói xong, cô ta lại cười khanh khách, tiếng cười the thé, nhức cả tai.

Thấy tôi bị “nói trúng tim đen” đến mức không ngẩng đầu lên nổi, cô ta mới đắc ý phủ rèm đi ra.

Chờ cô ta vừa khuất, em trai tôi, Lương Chỉ, ló đầu từ phòng ngoài vào.

“Chị! Con nhỏ đó quá đáng thiệt luôn á!”

Tôi lục lọi trong chiếc rương gỗ cũ ở góc giường, rút ra một quyển sách được gói kỹ bằng giấy dầu.

“Gả cho người có học thì làm được gì?” Tôi khinh khỉnh nhếch môi. “Không bằng tự mình làm người có học.”

Lương Chỉ nhìn quyển sách trong tay tôi, mặt mày mơ hồ, ngay cả mấy chữ trên bìa cũng đọc không hết, cứ như đang nhìn thiên thư.

“Chị, cái… cái này viết cái gì vậy?”

“Tài liệu sử địa.” Tôi đáp nhàn nhạt.

Thời điểm này, trình độ học vấn của mọi người đều không cao. Đề thi đại học khóa đầu tiên thực ra cũng không quá khó.

Kiếp trước, là do tôi tự giới hạn bản thân, nghĩ thi đại học là một giấc mơ quá xa vời, nên mới đem hết hy vọng ký thác lên người Hạ Tận.

Người sống vì danh dự, Phật sống vì hương khói.

Kiếp này, tôi nhất định phải chứng minh:

Không có Hạ Tận, tôi — Lương Tranh — vẫn có thể sống rực rỡ ngút trời!

6

Ngày đăng ký thi đại học, tôi đến tiệm chụp ảnh quốc doanh ở huyện để chụp ảnh thẻ một tấc dùng cho giấy báo danh.

Không ngờ huyện nhỏ như cái bàn tay, kẻ thù lại chạm mặt đúng lúc.

“Lương Tranh!”

Một tiếng gọi thánh thót vang lên, Lưu Yêu Yêu đứng duyên dáng bên kia đường.

Cô ta mặc một chiếc áo bông đỏ tươi mới tinh, tôn làn da trắng nõn, giữa đám người xám xịt xung quanh, nổi bật như một đốm lửa rực cháy.

Phải thừa nhận, nhan sắc của Lưu Yêu Yêu quả thực là loại có thể khiến Hạ Tận nhung nhớ cả đời.

Tôi vừa định cười xã giao qua loa, thì lông mày đã nhíu lại.

Bởi vì cách cô ta ba bước phía sau, lưng đeo túi to túi nhỏ, thở hồng hộc chạy theo, chính là Hạ Tận.

Kiếp trước, trước kỳ thi đại học, Hạ Tận bận đến mức như cái chong chóng không ngừng quay, làm gì có thời gian rảnh rỗi đi dạo phố cùng phụ nữ?

Xem ra kiếp này để ôm được mỹ nhân về tay, hắn thật sự vứt bỏ cả tiền đồ không thèm nhìn lại.

“Lương Tranh, chị lên huyện làm gì vậy?” Lưu Yêu Yêu đã len qua đám đông, đứng chắn trước mặt tôi.

Thấy tôi cầm túi giấy nhỏ của tiệm ảnh, mắt cô ta lập tức cong cong như vầng trăng non.

“Ồ, chụp ảnh à? Không phải ngày lễ gì, chị chụp để đi xem mắt hả?”

“Đúng đó, chụp để xem mắt.” Tôi lười đôi co, thản nhiên thừa nhận, tiện tay nhét tấm ảnh vào túi áo ngực.

Lưu Yêu Yêu liếc tôi từ đầu đến chân, khóe miệng cong lên đầy mỉa mai:

“Nhà chị mà cũng lo được chuyện lên huyện xem mắt? Mặt trời mọc từ đằng Tây rồi ha.”

Đúng lúc đó, Hạ Tận cũng đuổi tới nơi. Thấy tôi, hắn khựng lại một chút, trong mắt lướt qua vẻ phức tạp.

Lưu Yêu Yêu lập tức khoác tay hắn, giọng ngọt mà đầy vẻ khoe mẽ:

“Hạ Tận, đây là chị em từ nhỏ em hay nhắc với anh đấy, Lương Tranh! Hồi đó chính là chị ấy đánh xe la làm em rơi xuống, may mà tuyết dày, không thì em chắc…”

Tôi nghe không nổi nữa, cắt lời ngay:

“Lưu Yêu Yêu, nếu không có cú ngã đó, chị nghĩ chị có được người ngày ngày chạy theo đuôi mình như bây giờ không?”

Mặt Lưu Yêu Yêu đỏ bừng vì bị chặn họng, nhưng rất nhanh đã lấy lại vẻ kiêu ngạo, ngẩng đầu lên như con công vênh váo:

“Thì cũng là họa phúc đan xen! Nhìn xem, đây là Hạ Tận, trí thức em cứu về đấy. Cuối năm chúng em sẽ cưới nhau rồi!”

Tôi nhìn người đàn ông trước mặt — khuôn mặt trắng trẻo thư sinh, là kẻ mà kiếp trước khiến tôi chết không nhắm mắt — tim vẫn không khỏi nghẹn lại một nhịp.

“Vậy thì… chúc mừng hai người.”

Tôi lạnh nhạt buông một câu, rồi xoay người định đi.

Ai ngờ đúng lúc ấy, vài thanh niên trí thức cùng nông trường với Hạ Tận đi ngang qua vui vẻ chào hỏi hắn.

Một trong số đó là nam trí thức đeo kính, vừa nhìn thấy tôi thì mỉm cười:

“Ơ? Đây chẳng phải là đồng chí Lương Tranh sao? Cô là nữ học sinh cấp ba duy nhất ở thôn Thanh Hà đăng ký thi đại học đó! Có đủ tài liệu ôn tập không? Nếu có thời gian, đến nông trường tụi tôi học chung nè

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)