Chương 1 - Kiếp Sau Ác Phụ Chỉ Muốn Báo Thù

Ta là dâm phụ ác độc, việc xấu làm đủ, tội nghiệt chồng chất, phu quân hận ta thấu xương.

Ấy vậy mà sau khi ta chết, hắn lại ngồi trước linh cữu ta suốt một đêm, hai mắt đỏ hoe, miệng không ngừng lẩm bẩm:

“Kiếp sau làm người tốt, đừng độc ác như thế nữa…”

Ta chỉ thấy buồn cười.

Nếu có lại một lần nữa, ác phụ như ta sao có thể biến thành thiện nữ?

Sau khi trọng sinh, thủ đoạn của ta so với kiếp trước chỉ có hơn chứ chẳng kém.

Vậy mà, tại sao phu quân ta – người từng thanh khiết như gió thu trăng sáng – lại bắt đầu tỏ vẻ hối hận?

1

Kinh thành đệ nhất tài nữ Lý Thu Oanh và ta vốn là cặp hồng nhan tri kỷ nổi danh chốn kinh đô.

Thế nhưng gần đây, ta lại luôn tìm cớ tránh mặt nàng.

Tiểu tỳ Tiểu Hồng lấy làm khó hiểu:

“Gần đây Lý tiểu thư thường tới thăm, cớ sao tiểu thư lại cứ viện cớ bệnh tật, không chịu gặp?”

Ta khẽ lật giở sổ sách, nâng chén trà bên cạnh nhấp một ngụm, lãnh đạm đáp:

“Nàng ấy xui xẻo, có gì đáng gặp?”

Tiểu Hồng ngập ngừng:

“Chẳng phải tiểu thư và tiểu thư Lý là… bạn khuê phòng sao?”

Ta chăm chú nhìn những hàng mục trên sổ, từng khoản phụ thân ta lén dùng bạc của Tống phủ để tiếp tế cho Lý phủ hiện rõ rành rành, khóe môi không nhịn được cong lên, bật cười:

“Bạn khuê phòng thì đã sao? Nói cho đúng, ta và nàng ấy là… tỷ muội ruột thịt.”

Mẫu thân của Lý Thu Oanh – Vương Thanh Liên – vốn là biểu muội của mẫu thân ta.

Khi còn chưa gả đi, nàng ta thường tới Tống phủ thăm hỏi.

Một lần rồi hai lần, lâu dần thì sinh tình, cùng phụ thân ta vụng trộm tư thông.

Lúc đó phụ thân ta còn chưa đỗ cử nhân, Tống phủ đã sa sút nhiều năm.

Bọn họ tiếc của hồi môn mẫu thân ta mang theo, tổ mẫu vì muốn giữ thể diện nên lựa chọn bưng bít chuyện này.

Vương Thanh Liên bị sắp xếp gả cho một thuộc hạ của phụ thân ta.

Lúc nàng ta xuất giá, trong bụng đã mang thai Lý Thu Oanh.

Nếu bọn họ thực sự muốn che giấu chuyện này, thì có thể giấu kín cả đời, không để mẫu thân biết.

Thế nhưng, Vương Thanh Liên lại cố tình trong lúc ở cạnh mẫu thân ta lúc sinh nở, khẽ hỏi bên tai nàng:

“Chi bằng, nàng nhìn kỹ xem, giữa ta và Lý Thu Oanh… có phải rất giống nhau không?”

Mẫu thân ta sao cũng không ngờ, chính phu quân của mình lại cùng tỷ muội thân thiết làm ra loại chuyện bẩn thỉu như thế, ngay dưới mí mắt bà.

Năm đó, ta tám tuổi, đứng bên ngoài lớp sa trướng chồng chất.

Ta thấy Vương Thanh Liên cúi người, khẽ nói điều gì đó bên tai mẫu thân.

Mẫu thân gắng gượng chống người dậy, nhìn ta một cái, rồi phun ra một ngụm máu tươi.

Ngày hôm đó, bà khó sinh mà băng huyết, một xác hai mạng.

Về sau, Vương Thanh Liên nói với ta rằng, câu nói đó là để mẫu thân cố gắng vì ta mà gắng gượng sống tiếp.

Khi ấy ta thực sự đã tin lời nàng ta.

Mãi đến nhiều năm sau, ta mới biết được thân thế thật sự của Lý Thu Oanh.

Ta tra hỏi bà mụ từng đỡ đẻ cho mẫu thân năm xưa, mới vỡ lẽ mọi chuyện.

Chỉ tiếc rằng, lúc ấy Vương Thanh Liên đã sớm bệnh chết.

Nhưng may thay, ta đã trọng sinh.

Kiếp trước, ta sống hai mươi năm nơi hậu viện, dạng tâm cơ tính kế nào cũng từng nếm trải.

Báo thù, đối với ta mà nói, chẳng phải chuyện gì khó nhọc.

2

Ta đã vài lần lấy cớ ốm đau để tránh mặt Lý Thu Oanh.

Hôm nay, nàng ta lại dẫn theo Vương Thanh Liên đến thăm ta.

Dựa vào danh phận biểu di, Vương Thanh Liên thường xuyên lui tới phủ để thăm hỏi.

Bà ta thêu thùa rất khéo, ta cũng là do bà ta dạy mà biết nữ công.

Ta mồ côi mẫu thân từ nhỏ, từng thực lòng xem bà ta như nơi nương tựa.

Số lần bà ta lui tới phủ càng nhiều, cơ hội lén lút gặp gỡ phụ thân ta cũng theo đó mà tăng lên.

Khi ấy, ta còn ngây thơ tưởng rằng, việc phụ thân không cưới thêm chính thất là vì trong lòng vẫn hoài niệm mẫu thân.

Nào ngờ, hóa ra trong lòng người luôn có một kẻ khác.

Năm xưa khi Lý đại nhân mới bước chân vào quan trường, lương tháng chẳng qua chỉ có mười mấy lượng bạc.

Vậy mà bao năm nay, Vương Thanh Liên và Lý Thu Oanh vẫn sống an nhàn xa hoa, phú quý vinh hoa như quý phụ nhân nhà quyền thế.

Tất cả những năm tháng tốt đẹp đó, đều là nhờ vào khoản tiền phụ thân ta âm thầm chu cấp.

Ánh mắt ta dừng lại thoáng chốc trên chiếc trâm vàng hoa văn tinh xảo cài trên đầu Vương Thanh Liên, rồi ta khẽ đưa khăn lên miệng, nhẹ nhàng ho một tiếng, ra hiệu cho Tiểu Hồng dâng trà.

Lý Thu Oanh nhấc chén trà lên nhấp một ngụm, sau đó đặt xuống, nhíu mày nói:

“Trà này là trà cũ từ năm ngoái.”

Ta nghe vậy liền mỉm cười:

“Miệng muội đúng là quý giá, ta thì không phân biệt nổi. Trà này là tổ mẫu đưa đến.”

“Tổ mẫu nói dạo gần đây phủ chi tiêu lớn, các viện đều phải tiết kiệm, chỗ ta tất nhiên cũng có phần eo hẹp.”

Vương Thanh Liên cũng đặt chén trà xuống, vội vàng hòa giải:

“Mẫu thân con chẳng phải xuất thân từ nhà phú thương bậc nhất Giang Nam hay sao? Sao có thể sống thiếu thốn được chứ?”

Dứt lời, bà ta trông thấy bức thêu còn dang dở ta để trên bàn, liền tiện tay cầm lên.

“Vài mũi này chưa khéo lắm, để di sửa lại giúp con.”

Ta ừ một tiếng, rồi quay sang Lý Thu Oanh trò chuyện về mấy loại trà quý mới được vận chuyển vào kinh gần đây.

Nắng nghiêng chiếu rọi, khói trà lượn lờ, trong viện yên bình như thể thời gian đang ngừng trôi.

Ta nhìn mẫu tử hai người trước mặt, bất chợt nở nụ cười, chậm rãi nói:

“Thật ra trong phòng ta cũng có trà ngon, nhưng hôm nay trong ấm trà mà các người uống, ta đã hạ độc rồi.”

“Sợ phí uổng trà tốt, nên mới lấy loại trà cũ ra mời.”

Lời vừa dứt, trong phòng lập tức im phăng phắc đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Sắc mặt Lý Thu Oanh lập tức cứng đờ:

“Ngươi… ngươi nói gì cơ?”

Tí tách, tí tách…

Vài giọt máu đỏ thẫm nhỏ xuống nền lụa trắng tinh căng trên khung thêu, chậm rãi thấm loang ra từng vệt.

Lý Thu Oanh từ từ quay đầu lại, nhìn về phía Vương Thanh Liên bên cạnh.

Máu tươi không ngừng trào ra từ miệng mũi của Vương Thanh Liên.

Ta lạnh nhạt nhìn Lý Thu Oanh, nhàn nhạt nói:

“Người uống nhiều chén trà độc hơn ngươi là bà ta, nên phát tác cũng sớm hơn một chút.”

Lý Thu Oanh ôm lấy ngực, mềm nhũn ngã ngồi trên đất, trừng lớn mắt nhìn ta:

“Ngươi… ngươi điên rồi! Tại sao lại muốn hại mẫu nữ bọn ta?”

Ta mỉm cười, nhìn sang Vương Thanh Liên:

“Ngươi chẳng bằng hỏi mẫu thân ngươi một câu: vì sao năm xưa lại hại chết mẫu thân ta?”

Các nha hoàn đi theo hai người thấy chủ tử mình hộc máu ngã lăn ra đất, hoảng hốt bỏ chạy đi gọi phụ thân ta tới.

Phụ thân ta vừa bước vào cửa, liền thấy ta cầm dao găm dí sát vào cổ Vương Thanh Liên, lạnh lùng chất vấn:

“Nói đi, tại sao ngươi lại hại mẫu thân ta?”

Vương Thanh Liên đã không thể nói nên lời, chỉ còn không ngừng phun máu từ miệng ra.

Phụ thân ta nhìn thấy máu đổ đầy đất, hai chân liền mềm nhũn, suýt đứng không vững.

Ta chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt dừng trên người ông ta.

“Phụ thân sợ rồi sao?

Đêm mẫu thân khó sinh mà mất, máu bà ấy chảy còn nhiều hơn thế này rất nhiều…”

Ông ta run rẩy giơ tay chỉ vào ta:

“Tống Cẩm Du, con điên rồi sao? Mau bỏ dao xuống!”

Ta thả tay xuống, khẽ thở dài: