Chương 7 - Kiếp Này Tôi Sẽ Sống Cho Chính Mình
“Đang ngủ trong phòng.” – Anh tắt bếp, quay sang – “Anh vừa cho bú xong, chắc nó sẽ ngủ thêm một lúc.”
Anh trông hơi mệt, nhưng ánh mắt đã bình tĩnh hơn trước nhiều.
“Hôm nay anh không đến đơn vị?” – Tôi để ý anh vẫn mặc đồ thường.
“Xin nghỉ nửa ngày.” – Anh nói hơi ngượng – “Muốn thử cảm giác làm ‘người trông con’.”
Tôi đi đến bên cạnh, nhìn trứng cháy trong chảo:
“Mùi này chắc ăn không nổi đâu.”
“Ừ, đúng là khó ăn thật.” – Anh cười khổ – “Trước giờ anh không nghĩ nấu cơm lại khó thế.”
Tôi giơ tay định cầm lấy cái xẻng.
“Không cần.” – Anh cản lại – “Đã chia lại việc thì anh phải học. Em vào xem con đi, anh thử lại lần nữa.”
Nhìn vẻ kiên quyết của anh, lòng tôi bỗng chộn rộn khó tả.
Người đàn ông này, dù có nhiều khuyết điểm, nhưng một khi đã quyết tâm thì cũng không dễ từ bỏ.
Tôi quay vào phòng xem con. Bé vẫn ngủ say, đôi má hồng hồng, trông thật yên bình.
Quay lại phòng khách, tôi thấy Cố Hoài Quân đã múc trứng cháy ra đĩa, còn nấu thêm hai tô mì.
“Ăn tạm vậy nhé.” – Anh có vẻ ngượng ngùng – “Mai anh sẽ cố hơn.”
Tôi ngồi xuống, nếm thử một miếng mì. Vị thì đúng là bình thường, nhưng trong lòng lại có một cảm giác ấm áp rất lạ.
“Sao tự nhiên thông suốt rồi vậy?” – Tôi hỏi.
Cố Hoài Quân đặt đũa xuống, nhìn tôi:
“Chiều nay, Chính ủy Trần gọi anh lên nói chuyện.”
Tôi chờ anh tiếp tục.
“Ông ấy nói, trong quân khu đã có người bàn tán chuyện nhà mình. Có người cho rằng anh không quản được gia đình, vợ thì không nghe lời.” – Anh cười khổ – “Lúc đó anh rất tức, cứ nghĩ tất cả là do em.”
“Sau đó thì sao?” – Tôi hỏi.
“Sau đó anh nhớ lại những gì em nói hôm nay.” – Anh nhìn tôi – “Anh nghĩ… nếu đổi vị trí, nếu anh là người ở nhà chăm con, làm việc nhà, còn em đi làm về rồi không thèm đụng tay vào bất cứ việc gì – thì anh sẽ cảm thấy sao?”
Tôi hơi bất ngờ vì anh có thể nghĩ được như vậy.
“Anh phát hiện ra, có thể anh cũng sẽ thấy rất bực bội, cảm thấy không công bằng.” – Anh nói tiếp – “Vậy nên anh hiểu rồi, phản ứng của em thời gian qua là hoàn toàn hợp lý.”
Tôi đặt đũa xuống, nghiêm túc nhìn anh:
“Vậy bây giờ anh nghĩ thế nào?”
“Anh muốn thử cách phân chia công việc như em nói.” – Giọng anh nghiêm túc – “Có lẽ… cả hai chúng ta đều cần thay đổi.”
“Thế còn tiền phụ cấp của anh?” – Tôi hỏi đến vấn đề quan trọng nhất.
Cố Hoài Quân im lặng vài giây, rồi rút từ túi ra một cuốn sổ tiết kiệm:
“Đây là toàn bộ tiền anh tiết kiệm suốt ba năm qua Từ nay, mỗi tháng anh sẽ đưa một nửa phụ cấp vào chi tiêu gia đình.”
Tôi cầm lấy sổ, nhìn con số trên đó, trong lòng có chút khó tả.
Số tiền này nhiều hơn tôi tưởng rất nhiều. Trong khi ba năm qua lương của tôi dùng để nuôi cả nhà, tôi chẳng giữ lại được đồng nào cho mình.
“Thế còn chuyện cưới xin của Hoài Văn?” – Tôi hỏi tiếp.
Sắc mặt anh thay đổi rõ rệt:
“Cái đó… anh muốn bàn với em một chút.”
“Quan điểm của tôi rất rõ: tôi không đưa tiền.” – Tôi nói dứt khoát.
“Nếu… nếu anh dùng tiền của anh thì sao?” – Anh dè dặt – “Dù gì cậu ấy cũng là em trai anh.”
Tôi nghĩ một lúc rồi gật đầu:
“Đó là tiền của anh, anh có quyền sử dụng. Nhưng tôi hy vọng anh hiểu – đó là anh giúp em trai mình, chứ không phải nghĩa vụ của vợ chồng.”
Cố Hoài Quân thở phào:
“Anh hiểu rồi.”
“Còn một điều nữa.” – Tôi nhìn anh – “Sau này, những chuyện như vậy anh phải bàn với tôi trước, không được tự quyết rồi bắt tôi gánh hậu quả.”
Anh gật đầu:
“Được.”
Đúng lúc đó, tiếng con khóc vang lên từ phòng ngủ.
Cả hai chúng tôi đồng thời đứng dậy, rồi lại cùng lúc khựng lại.
“Để anh.” – Cố Hoài Quân nói.
“Anh chắc chứ? Trông con ban đêm cực lắm đấy.” – Tôi hỏi.
“Anh biết.” – Anh bước về phía phòng ngủ – “Nếu đã phân chia thì phải làm cho nghiêm túc.”
Tôi nhìn theo bóng lưng anh, trong lòng bỗng thấy lẫn lộn.
Người đàn ông này, có thể thật sự đang thay đổi.
Còn có giữ được hay không – vẫn phải nhìn vào hành động.
Nửa đêm, tôi bị tiếng con khóc đánh thức.
Qua vách tường, tôi nghe thấy Cố Hoài Quân đang lúng túng dỗ con trong phòng.
Tiếng khóc của con mỗi lúc một lớn, giọng anh cũng trở nên lo lắng và cuống quýt.
Tôi trở mình, tiếp tục nằm ngủ.
Kiếp trước, mỗi lần con khóc vào ban đêm, người thức dậy luôn là tôi. Bây giờ, đến lượt anh nếm trải.
Chừng nửa tiếng sau, căn phòng mới yên tĩnh lại.
Tôi lặng lẽ đẩy cửa ra nhìn, thấy Cố Hoài Quân đang ngồi trên ghế, bế con trong lòng, nhẹ nhàng vỗ về.
Trên gương mặt anh là sự mệt mỏi, nhưng ánh mắt lại dịu dàng – một ánh mắt mà tôi chưa từng thấy trước đây.
Có lẽ, việc làm cha – thật sự có thể thay đổi một con người.
Sáng hôm sau, Cố Hoài Quân thức dậy với đôi mắt thâm quầng vì thiếu ngủ.