Chương 13 - Kiếp Này Tôi Sẽ Sống Cho Chính Mình
“Một nhà?” – Tôi bật cười lạnh. “Lúc cưới, các người chê đám cưới sơ sài, sau lưng bàn ra tán vào là nhà chúng tôi keo kiệt. Giờ cần nhờ vả, lại nhớ ra là người một nhà?”
Sắc mặt cô ta đỏ bừng: “Chị dâu, em không có…”
“Cô có hay không, trong lòng cô rõ nhất.” – Tôi ngắt lời. “Còn nữa, chồng tôi dù là đoàn trưởng, cũng không thể tự ý can thiệp vào điều động nhân sự. Làm vậy là vi phạm kỷ luật.”
“Không phải can thiệp, chỉ là nói giúp một tiếng thôi mà…”
“Nói gì? Nói rằng em dâu của anh ấy thấy huấn luyện vất vả, muốn chuyển chồng sang chỗ nhẹ nhàng hơn?” – Tôi nhìn chằm chằm vào cô ta. “Cô nghĩ cấp trên sẽ nhìn nhận thế nào về yêu cầu này?”
Lưu Mỹ Linh bị tôi nói cho cứng họng, không phản bác được gì.
Tôi nói tiếp:
“Lưu Mỹ Linh, tôi khuyên cô một câu: đã lấy quân nhân, thì phải có tinh thần của vợ lính. Quân nhân là để huấn luyện và bảo vệ đất nước. Nếu không chịu được vất vả thì ngay từ đầu đừng nên cưới.”
“Em… em không phải là không chịu được…” – Cô ta cố cãi.
“Vậy còn kêu ca cái gì?” – Tôi hỏi lại. “Bất kỳ quân nhân nào cũng phải trải qua như vậy, kể cả chồng tôi.”
Lưu Mỹ Linh ngồi thêm một lát, thấy không thuyết phục được tôi, đành tức tối bỏ về.
Sau khi cô ta đi, đồng nghiệp trong văn phòng đều nhìn tôi với ánh mắt phức tạp.
Chị Lý bước đến, nói nhỏ:
“Uyển Thanh, em từ chối em dâu như vậy, có hơi cứng quá không?”
“Cứng cái gì?” – Tôi hỏi lại. “Em có nghĩa vụ phải giúp cô ta giải quyết hết mọi chuyện à?”
“Nhưng dù gì cũng là người nhà…”
“Chị, em hỏi chị một câu.” – Tôi nhìn chị ấy. “Nếu em dâu chị ba ngày hai bữa đến nhờ vả, lúc thì đòi tiền, lúc thì nhờ quan hệ, còn bình thường thì nói xấu chị sau lưng, chị chịu được không?”
Chị Lý nghĩ một lát, gật đầu:
“Người như vậy đúng là quá đáng thật.”
“Cho nên, tại sao em phải nuông chiều cô ta?” – Tôi quay lại làm việc. “Quan hệ con người là sự tôn trọng lẫn nhau. Cô ta không tôn trọng em, thì em cũng không cần phải giúp cô ta vô điều kiện.”
Tối về đến nhà, Cố Hoài Quân đang chuẩn bị bữa tối trong bếp.
Dạo này anh ấy thực sự rất nghiêm túc thực hiện phân công mà chúng tôi đã thống nhất, dù vẫn còn vụng về, nhưng thái độ thì không thể chê được.
“Hoài Quân, hôm nay em gặp Mỹ Linh đấy.” – Tôi vừa nhặt rau vừa nói.
“Cô ta tìm em làm gì?” – Anh hỏi.
Tôi kể lại chuyện Lưu Mỹ Linh nhờ tôi giúp điều công việc cho Hoài Văn. Cố Hoài Quân nghe xong, cau mày.
“Sao cô ta lại đưa ra yêu cầu kiểu đó được?” – Anh hơi tức. “Công việc của Hoài Văn là do tổ chức phân công, làm sao có thể tùy tiện thay đổi?”
“Em đã từ chối rồi.” – Tôi nói. “Chỉ là muốn anh biết chuyện này.”
Anh gật đầu: “Em làm đúng. Giúp kiểu đó là đang hại Hoài Văn.”
Tôi hơi bất ngờ khi nghe anh nói như vậy:
“Anh không thấy em quá cứng rắn à?”
“Không.” – Anh lắc đầu. “Quân nhân thì phải ra dáng quân nhân. Không thể vì có quan hệ mà đi đường tắt.”
Nghe anh nói vậy, lòng tôi thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Ít nhất, trong chuyện này, lập trường của Cố Hoài Quân là đúng.
“Uyển Thanh, anh muốn hỏi em một chuyện.” – Cố Hoài Quân đột nhiên lên tiếng.
“Chuyện gì vậy?”
“Em có phải… có thành kiến với nhà anh không?” – Anh nhìn tôi. “Anh cảm thấy dạo này em cư xử khá lạnh nhạt với mọi người trong nhà.”
Tôi suy nghĩ một chút, rồi nghiêm túc trả lời:
“Không phải là có thành kiến, mà là có nguyên tắc.”
“Nguyên tắc gì?”
“Nguyên tắc tôn trọng lẫn nhau.” – Tôi nhìn anh. “Hoài Quân, em có thể giúp đỡ người nhà, nhưng điều kiện là họ cũng phải tôn trọng em. Nếu họ chỉ coi em là cái máy rút tiền, là người giúp việc miễn phí, thì tại sao em phải đối xử tử tế lại với họ?”
Cố Hoài Quân im lặng một lúc, rồi gật đầu:
“Em nói có lý.”
“Còn một điều nữa, em mong anh hiểu rõ.” – Tôi nói tiếp. “Em sẵn sàng cùng anh gánh vác trách nhiệm trong gia đình của chúng ta, nhưng điều đó không có nghĩa là em phải gánh cả cái gia đình bên nội của anh. Bố mẹ anh, em trai anh, họ đều có cuộc sống của riêng mình, em không có nghĩa vụ phải trả giá cho những lựa chọn của họ.”
“Anh hiểu rồi.” – Cố Hoài Quân đáp. “Sau này có chuyện gì, anh sẽ bàn bạc với em trước.”
Tôi khẽ gật đầu, trong lòng thấy hài lòng hơn đôi chút.
Sau mấy tháng cùng nhau va chạm và điều chỉnh, Cố Hoài Quân thực sự đang thay đổi. Tuy thay đổi còn chậm, nhưng ít ra anh đã đi đúng hướng.
Quan trọng nhất là, anh bắt đầu nhận ra tôi là một con người độc lập, có suy nghĩ và nguyên tắc riêng, chứ không phải vật phụ thuộc vào anh.
Vậy là đủ rồi.
Ăn tối xong, chúng tôi cùng nhau dọn dẹp bát đũa, rồi chăm con.
Thằng bé giờ đã gần sáu tháng tuổi, biết ngồi, biết cười, mỗi ngày một lớn lên.
Nhìn khuôn mặt ngây thơ và nụ cười trong veo của con, lòng tôi tràn đầy hy vọng.
Kiếp này, tôi muốn cho con một môi trường trưởng thành khác.
Để con từ nhỏ đã hiểu rằng, nam nữ bình đẳng không chỉ là câu nói suông, rằng vợ chồng sống với nhau phải dựa trên sự tôn trọng lẫn nhau.
Để con biết rằng, tình yêu không phải là sự hy sinh đơn phương, mà là sự thấu hiểu và nâng đỡ từ cả hai phía.
Chỉ có cách giáo dục như vậy mới nuôi dưỡng được một nhân cách thực sự lành mạnh.
Và điều kiện tiên quyết cho tất cả những điều đó – là tôi phải thay đổi chính mình trước, thay đổi cách mà gia đình này đang vận hành.
Con đường phía trước còn rất dài.
Nhưng tôi sẽ kiên trì bước tiếp.