Chương 8 - Kiếp Này Tôi Sẽ Là Tiểu Thư
Vai anh ấy căng lên, cơ bắp dưới lớp áo sơ mi nổi rõ như tạc.
“Xin lỗi, tiểu thư.”
Tóc mái ướt nhẹp dính đầy máu, trông như vừa trải qua một trận chiến khốc liệt.
Lý Noãn Noãn cùng bà Lý và bốn, năm gã vệ sĩ vạm vỡ bị trói gọn thành một đống, bị A tiên sinh “gói hàng” đưa đến trước mặt tôi.
A tiên sinh trông rất mệt, cố gắng lết đến gần:
“Tôi đã báo cảnh sát rồi.”
Tôi nghe thấy tiếng hét lớn của Phí Minh.
Ngay sau đó, A tiên sinh gục thẳng xuống người tôi.
Mẹ nó, nặng muốn chết.
Tôi nén một hơi thật sâu:
“Lên xe, đến bệnh viện.”
Rất hiếm khi tôi thấy A tiên sinh thê thảm như vậy.
Từ lúc tôi còn nhớ sự đời, anh ấy luôn là kiểu người bất khả chiến bại – lạnh lùng, vững chãi như núi đá.
Vậy mà bây giờ, cả người anh ấy nóng hầm hập, mồ hôi nhỏ xuống ướt hết tóc mái, khuôn mặt đỏ bừng như vừa được nướng chín tới.
Thân hình anh ấy thật sự rất chuẩn: vai rộng, chân dài, cao gần mét chín.
Nằm gập người ở ghế sau mà chật đến mức khiến không khí cũng nghẹt lại.
Tôi bắt đầu thấy khó thở.
“Lái nhanh lên.” – tôi nói với tài xế.
Đột nhiên, có cảm giác ngứa ngứa.
A tiên sinh mê man, cọ nhẹ vào hõm cổ tôi, phát ra tiếng rên rỉ khe khẽ.
Xì…
Người này cứ kêu mãi thì phải làm sao?
Đang chờ gấp, online xin tư vấn.
13.
Cuối cùng, Lý Noãn Noãn cũng khai ra kẻ chủ mưu đứng sau mọi chuyện.
Không ngoài dự đoán — chính là ông anh trai “đáng tự hào” của tôi.
Có vài chú bác từng thân thiết với ba tôi khuyên tôi nên nể tình máu mủ, tha cho anh ta một con đường.
Nhưng tôi không phải kiểu người như vậy.
Bộ phận pháp lý của tập đoàn nhà họ Lâm sẽ đảm bảo họ sống nốt đời còn lại trong tù.
Tôi đến bệnh viện thăm A tiên sinh.
Kỳ lạ thật — vết thương của anh ấy không hề nghiêm trọng.
Còn vì sao hôm đó lại ngất trong vòng tay tôi, tôi sẽ không truy hỏi.
Chỉ cần anh ấy sẵn sàng vì tôi mà bỏ tâm sức, thế là đủ.
Mặc dù tôi không bị thương gì cả, nhưng vì A tiên sinh sơ suất trong nhiệm vụ, anh ấy vẫn bị mất chức bảo vệ.
Rất đáng tiếc.
Dù sao thì — người có vóc dáng đẹp như anh ấy thì không có gương mặt đẹp như vậy, còn người có gương mặt đẹp thì lại toàn loại “bình hoa di động”.
A tiên sinh đúng là… quốc bảo của Trung Quốc.
Vì tưởng nhớ anh ấy, tôi vẫn chưa thuê người mới thay thế.
Năm năm sau, dưới sự dẫn dắt của tôi, tập đoàn nhà họ Lâm vươn lên thành doanh nghiệp hàng đầu, một lần nữa tỏa sáng với sức sống mãnh liệt.
Những cổ đông từng mắng tôi là máu lạnh vô tình, tàn nhẫn với người thân, giờ cũng đồng loạt đổi giọng.
Họ nói tôi mạnh mẽ quyết đoán, ra tay dứt khoát.
Là người sinh ra để nắm quyền lực.
Tôi lăn một vòng, gật đầu đồng tình.
Còn về Phí Minh.
Chuỗi ngành y tế trực thuộc tập đoàn tôi có hợp tác lâu dài với nhà họ Phí, nhờ vậy mà Phí Minh thường xuyên liên lạc với tôi.
Tụi tôi là thanh mai trúc mã, lớn lên bên nhau từ bé.
Nhà họ Phí có ý muốn gả con trai vào nhà tôi, nhưng tôi từ chối khéo léo, không làm mất mặt.
Lâu dần, họ cũng buông bỏ hy vọng.
Phí Minh – người suýt chút nữa trở thành chồng tôi – vẫn cứ vô tư vô lo, chẳng hề biết mình từng ở giữa một cơn giông tố.
Anh ta vẫn như trước, vui vẻ lái xe chở tôi đi hóng gió.
Chỉ có một lần, trời mưa, đường trơn, xe của Phí Minh trượt bánh suýt lao vào gốc cây bên đường.
Mấy vị trưởng bối trong hội đồng quản trị nhà họ Lâm sợ hết hồn.
Thế là họ quyết định thuê một vệ sĩ mới cho tôi.
Yêu cầu của tôi với “chó giữ cửa” rất đơn giản:
Vóc dáng phải ngon, vai rộng eo thon, và quan trọng nhất — phải nghe lời.
Và như thế, sau năm năm…
Tôi gặp lại A tiên sinh.
Anh ấy bước ra từ màn mưa mờ ảo.
Rồi dừng lại ở khoảng cách khá xa, tay cầm một cây dù đen.
Bộ vest đen được ủi thẳng tắp khiến anh trông chẳng khác nào một sứ giả từ địa ngục trở về.
Anh đứng yên ở đó, lặng lẽ nhìn tôi.
Còn tôi — cũng đứng từ xa, lặng lẽ nhìn lại.
Thật ra, tôi chưa bao giờ nhìn rõ gương mặt A tiên sinh.
Anh luôn cúi đầu, ngoan ngoãn và cung kính, chưa từng dám ngẩng lên nhìn thẳng vào tôi.
Giống như một tín đồ thành kính, không bao giờ dám mạo phạm đến nữ thần của mình.
Nhưng lần này…
Ngay khoảnh khắc anh ngẩng đầu lên —
Tôi cuối cùng cũng nhìn thấy đôi mắt hơi đỏ ấy.
Đôi mắt chất chứa tình cảm, phủ một lớp sương mù.
So với cơn mưa tối nay, ánh mắt ấy còn nặng nề và dữ dội hơn nhiều.
A tiên sinh nhìn tôi đầy mơ hồ, như đang cố kiềm chế điều gì đó.
Rất lâu sau…
Anh khẽ mỉm cười, môi khẽ mấp máy:
“Gâu…”
(Toàn văn hoàn)