Chương 7 - Kiếp Này Tôi Không Nhường Kẻ Phản Bội Nữa
Trong ánh đèn lờ mờ, anh ta nhìn tôi với vẻ mặt khó đoán:
“Chúc mừng em, Tĩnh Dao… chọn trúng một người anh hùng rồi đấy.”
Giang Tĩnh Tĩnh hừ lạnh, khinh thường nhổ nước bọt:
“Anh hùng gì chứ, tôi thấy toàn là lừa bịp!”
“Câm miệng!”
Tôi còn chưa kịp lên tiếng.
Bốp! – Một cái tát giáng thẳng vào mặt Giang Tĩnh Tĩnh.
Tề Chấn Huy mặt mày u ám, ra tay không chút nể nang.
“Chuyện này mà em dám nói bừa à?”
Giang Tĩnh Tĩnh kinh ngạc trừng mắt nhìn anh ta, ánh mắt đầy hận ý như sắp trào ra ngoài.
“Bây giờ tôi nói Tĩnh Dao vài câu, anh đã không vui rồi đúng không?”
“Tề Chấn Huy, lúc anh leo lên giường với tôi, sao không nghĩ xem Tĩnh Dao sẽ nghĩ gì về anh?!”
Tiếng cô ta hét lên, đủ lớn để mọi người xung quanh đều nghe thấy.
Xung quanh có không ít người nhìn hai người họ với ánh mắt khinh bỉ.
Sắc mặt Tề Chấn Huy lúc trắng lúc xanh ngực phập phồng vì tức giận, rõ ràng là mất hết thể diện.
Anh ta cúi đầu, kéo Giang Tĩnh Tĩnh rời đi ngay lập tức.
Chuyện nhỏ như thế, tôi cũng không để tâm.
Tối hôm sau, Tôn Nguyên Húc từ chối rất nhiều buổi tiệc, rồi lại vùi đầu vào phòng nghiên cứu.
Tôi mang cơm tới cho anh xong thì quay về nhà một mình.
Vừa rời khỏi khu nghiên cứu không xa, tôi đã thấy Giang Tĩnh Tĩnh đứng dưới một chiếc xe van.
Cô ta cười cười vẫy tay với tôi:
“Chị à, chúc mừng chị nhé! Ai mà ngờ được, người ta từng gọi chị là ‘vợ của thằng ngốc’, giờ lại lật mình thành vợ của nhà khoa học nổi tiếng!”
Tôi cảnh giác lùi lại nửa bước, giữ khoảng cách với cô ta.
Dù là chị em ruột, tôi chưa từng tin rằng cô ta sẽ thật lòng đến đây để chúc mừng.
Nhất là sau những gì tôi từng trải qua ở kiếp trước.
“Tĩnh Tĩnh, rốt cuộc em muốn gì?”
“Cuộc hôn nhân này là do chính em từ bỏ mà!”
Thấy tôi căng thẳng và đầy đề phòng, Giang Tĩnh Tĩnh cũng không buồn diễn nữa.
Cô ta rút ra một con dao găm từ trong người, kề thẳng lên bụng tôi, trong mắt lóe lên sự độc ác.
“Nghe nói chị đang mang thai một đứa con ngốc… chị à, hay là để em giải thoát giúp hai mẹ con chị luôn nhé!”
Cô ta trông như kẻ điên.
Cả người lảm nhảm, lời nói loạn xạ không rõ nghĩa.
“Tĩnh Tĩnh, chị là chị ruột của em đấy! Em dám làm vậy với chị sao?!”
“Có gì mà em không dám!”
Giang Tĩnh Tĩnh gào lên như kẻ mất lý trí, mắt trợn trừng như sắp phun ra lửa.
“Giang Tĩnh Dao, là chị ép em phải thế này!”
Tôi bị cô ta ép đẩy lên xe van.
Phía sau chợt vang lên tiếng quát giận dữ quen thuộc:
“Tĩnh Dao!”
Nhưng đã muộn.
Chiếc xe khởi động, rồi lao vút đi.
Chương 13
Giang Tĩnh Tĩnh lái xe đưa tôi đến một bãi sông hoang vắng.
Cô ta dùng dây trói chặt tay chân tôi lại, rồi kéo tôi ra bờ đê sát mép nước.
“Em rốt cuộc muốn làm gì?!”
“Chị là chị gái ruột của em! Em thực sự định giết chị sao?!”
Trong đầu tôi thoáng hiện lại cảnh mình bị dìm chết ở kiếp trước, cơ thể không kìm được bắt đầu run rẩy.
Giang Tĩnh Tĩnh nhìn tôi đầy oán hận, trong điệu bộ điên loạn cô ta vừa gào vừa múa may:
“Chị có tư cách gì làm chị gái của tôi? Đã cướp mất Tôn Nguyên Húc rồi, giờ đến cả Tề Chấn Huy cũng cứ nhớ mãi không quên chị!”
“Ba mẹ cũng thiên vị! Tại sao không nói với tôi chuyện Tôn Nguyên Húc không bị ngốc, lại lén nói riêng với chị?!”
Tôi chết sững tại chỗ.
Không ngờ trong đầu cô ta lại mang suy nghĩ như vậy.
Tôi cố giữ bình tĩnh, dịu giọng dỗ dành:
“Em nghĩ nhiều rồi. Chị cũng đâu biết gì về chuyện của Tôn Nguyên Húc.”
“Ba mẹ luôn đối xử với hai chị em công bằng, làm gì có chuyện thiên vị ai.”
Nói đến đây, tôi không kiềm được, giọng cao hẳn lên:
“Nếu có thiên vị, thì cũng là thiên vị em!”