Chương 2 - Kiếp Này Tôi Không Cứu Ông Nữa

Ông dùng chút sức lực cuối cùng, cong ngón tay ra hiệu tôi lại gần.

Tôi tiến đến gần, tay không gắn kim tiêm của ông giơ lên.

Ông muốn tát tôi một cái, nhưng vì quá yếu, cánh tay giơ lên được nửa chừng liền rơi phịch xuống.

“Sao… tới muộn vậy…”

Chưa kịp hồi phục mà ánh mắt đã hung hãn đến thế, xem ra sức lực vẫn còn dư dả.

Tôi chớp mắt ngây thơ, vô tội nói:

“Ba ơi, con không nghe thấy, con đang nghe nhạc.”

Ông tức đến nghẹn lời, tay run lên, nhưng không làm gì được.

Mẹ kéo tôi ra hành lang bệnh viện, mày nhíu chặt như vết gấp không thể giãn, mở miệng liền nói:

“Yên Yên, tình trạng của ba con thế này, không có người chăm sóc là không được. Mẹ tính xin nghỉ việc ở nhà chăm ông ấy.”

“Không, mẹ, đừng—”

Tôi mở điện thoại của ba, lần lượt đưa ra những đoạn tin nhắn âu yếm giữa ông và tiểu tam, cùng chuỗi chuyển khoản đều đặn không ngơi.

Môi mẹ run rẩy, sắc mặt từ xanh chuyển sang trắng bệch, cuối cùng nhắm mắt lại, ngất xỉu ngay trong vòng tay tôi.

Tôi nghiêng người giữ mẹ không để bà ngã xuống đất, lớn tiếng kêu cứu.

May mà đang ở bệnh viện, đội ngũ cấp cứu lập tức có mặt.

Chẳng bao lâu sau, một người đàn ông trung niên mặc áo blouse trắng chạy hối hả đến trước mặt tôi, giọng lo lắng hỏi:

“Yên Yên, mẹ cháu sao rồi?”

Tôi nhìn kỹ, là chú Trần.

Ở kiếp trước, chú Trần thầm thương mẹ tôi, luôn muốn theo đuổi bà để tái hôn.

Nhưng mẹ bị trầm cảm, hoàn toàn không còn tâm trí nào cho chuyện yêu đương, nên đã bỏ lỡ mối nhân duyên ấy.

Tôi hơi nhíu mày, cố gắng rặn ra hai hàng nước mắt, trông tội nghiệp hết mức có thể.

“Chú Trần, ba cháu thật không ra gì!”

3

Chú Trần mặt mày u ám nghe tôi kể hết chuyện tồi tệ của ba, rồi dứt khoát đồng ý lời tôi nhờ: chăm sóc mẹ tôi, và đừng để mẹ đến thăm ba quá thường xuyên.

Sắp xếp ổn thỏa cho mẹ xong, tôi đi đến phòng bệnh của ba.

Lúc đó ông đang nổi điên đập bát cơm.

“Y tá đâu rồi! Sao chưa đến! Mau tìm vợ tôi với con gái tôi về! Chết đâu cả rồi!”

Tôi bước vào với nụ cười rạng rỡ trên mặt.

“Ba à, mẹ đột nhiên bị ngất, không chăm sóc ba được. Vài hôm tới con sẽ thuê hộ lý chăm ba thay.”

Ba lập tức ném đũa thẳng vào người tôi.

“Mẹ mày không chăm tao được thì mày không biết tự chăm à? Mướn hộ lý cái gì? Nuôi mày lớn từng này để đối xử với tao thế hả?”

“Còn nữa, mặt mày cười cái gì? Ba mẹ mày đều bệnh mà mày còn cười? Đồ vô ơn!”

Tôi cười càng tươi hơn.

“À, không có gì, chỉ là tình cờ gặp chú Trần thôi. Chú ấy rất tốt, con nhờ chú hỗ trợ sắp xếp việc trong bệnh viện, chú đồng ý rồi.”

Vừa nghe đến tên chú Trần, mặt ba tôi tối sầm lại, hừ một tiếng đầy khinh bỉ.

Thấy rõ thái độ không vui của ông, tôi nói thêm:

“Có chú Trần ở đây, con cũng yên tâm hơn về ba.”

Đang phải nhờ người ta mà lại không được lộ vẻ khó chịu, mặt ba tôi tối như đêm không trăng.

“Còn nữa, con cũng phải giúp ba làm thủ tục nghỉ hưu sớm.”

Tôi mỉm cười nhìn ông.

Nghe đến nghỉ hưu trước tuổi, ba tôi gào lên chửi:

“Tất cả là tại mày! Nếu mày không nghe cái thứ nhạc vớ vẩn mà đến kịp, tao đâu đến nỗi bị liệt! Nếu tao không bị liệt, sao phải nghỉ hưu sớm? Mày biết nghỉ hưu vì bệnh thì tiền lương sẽ bị cắt bao nhiêu không hả!”

Tôi biết chứ, chính vì vậy mà tôi mới thấy hả hê.

Tôi lại chớp đôi mắt vô tội, mắt ngấn lệ:

“Ba ơi, con xin lỗi. Nhưng nếu con không có ở đó, có khi ba mất mạng luôn rồi.”

Ba nghẹn họng, bắt đầu xả một tràng những lời khó nghe như đậu trút, cho đến khi mấy bệnh nhân khác trong phòng chịu không nổi mà lên tiếng can ngăn, ông mới chịu im.

Ngay sau đó ông quay sang hỏi tôi:

“Điện thoại tao có phải đang ở chỗ mày không? Đưa đây, tao cần dùng.”

Tôi rất nhiệt tình: “Ba, giờ ba chỉ cử động được một tay, dùng điện thoại bất tiện lắm, cần gì cứ nói con giúp ba thao tác.”