Chương 1 - Kiếp Này Tôi Không Còn Ngây Thơ Nữa
1
“Nhà chúng ta dù nghèo cũng phải có khí phách. Bố mẹ không còn nữa, dù có phải vào xưởng vặn ốc vít, chị cũng sẽ nuôi em ăn học.”
Tôi nhìn gương mặt đẫm nước mắt của Hướng Thanh Thanh và hai tấm di ảnh trên tường, thoáng ngây người rồi chợt nhận ra — mình đã sống lại.
Tôi cầm tách trà mới pha, dâng lên cho dì.
Đây là lần đầu tiên tôi gặp dì, bà đã rời quê lên thành phố làm ăn từ lâu, sau nhiều năm bươn chải cuối cùng cũng gây dựng được sự nghiệp, trở thành nữ doanh nhân nổi tiếng ở thành phố lớn.
Sau khi nghe tin bố mẹ tôi qua đ,ời vì t,ai n,ạn, bà lập tức quay về, đề nghị nhận nuôi tôi và đưa tôi lên thành phố học cấp ba.
Dì nghe Hướng Thanh Thanh nói vậy thì ánh mắt có chút dao động:
“Cháu cũng đang đi học, làm sao có thể nghỉ để đi làm nuôi em?”
Hướng Thanh Thanh sụt sịt, nghẹn ngào nói:
“Cùng lắm thì cháu nghỉ học, đi làm cũng được.”
Kiếp trước, nghe những lời này, tôi đã vô cùng xúc động.
Từ nhỏ, Hướng Thanh Thanh luôn tranh giành mọi thứ tốt nhất với tôi, chưa bao giờ quan tâm đến tôi.
Tôi cứ ngỡ rằng cú sốc mất cha mẹ đã khiến chị ấy trưởng thành chỉ sau một đêm.
Nhưng mãi sau này, tôi mới biết sự thật — chị ta đã bị trường đuổi học vì nhiều lần vi phạm nội quy, ngoài việc đi làm thì chẳng còn con đường nào khác.
Dì tiếp tục dịu dàng khuyên nhủ:
“Để dì đưa Dao Dao đi, học phí và sinh hoạt phí đại học của cháu dì lo hết, sau này hai chị em cũng đỡ phải khổ sở.”
Hướng Thanh Thanh kéo tôi ra một góc, hạ giọng thì thầm:
“Em tuyệt đối đừng đi theo bà ta. Em đoán xem, bà ta lớn tuổi như vậy, trông cũng không tệ, tại sao lại không lấy chồng?”
Tôi cười lạnh hỏi:
“Vì sao?”
“Còn vì sao nữa? Nghe nói bà ta bị mấy lão già b,ao nuôi ở thành phố, nếu không thì một người đàn bà làm sao kiếm được nhiều tiền thế?”
Chị ta liếc qua chiếc túi Hermès trong tay dì, giọng đầy khi,nh m/iệt:
“Bà ta đưa em lên thành phố chắc chắn cũng là để làm mấy việc d,ơ b/ẩn đó.”
Kiếp trước, tôi ngây thơ không hiểu thế nào là “dựng chuyện bôi nhọ”, vậy mà lại tin những lời dối trá của chị ta.
Mãi sau này, tôi mới thấy tin tức dì nhân danh công ty quyên góp xây dựng trường tiểu học cho quê nhà.
Bản tin còn giới thiệu chi tiết hành trình dì từ một cô gái quê nghèo khó tay trắng lập nghiệp nên người.
Lúc ấy, tôi hổ thẹn đến mức không biết giấu mặt vào đâu.
Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong được sự ủng hộ từ các bạn
Dì nhìn hai chị em tôi nói chuyện xong, ánh mắt dịu dàng nhìn tôi:
“Dao Dao, con có muốn đi với dì không?”
Hướng Thanh Thanh nhanh chóng cướp lời:
“Nó không muốn đi đâu. Hai chị em con có tay có chân, không cần ai giúp đỡ cả.”
Trong sân, hàng xóm xem náo nhiệt không khỏi khen ngợi:
“Con bé nhà họ Hướng thật có khí phách…”
“Đúng là người nghèo chí không nghèo, thà chịu khổ chứ không nhận sự ban ơn.”
Ngay khi Hướng Thanh Thanh đang chìm đắm trong những lời tán dương về “phẩm hạnh thanh cao” của mình, tôi bước đến bên dì:
“Dì à, con muốn đi với dì. Trường cấp ba ở thành phố có điều kiện học tốt hơn, con muốn thi vào một trường đại học thật tốt.”
Hướng Thanh Thanh nhìn tôi với ánh mắt không thể tin được:
“Em quên những gì chị vừa nói với em rồi sao?”
Dì thản nhiên hỏi:
“Hai đứa vừa nói gì vậy?”
Tôi thản nhiên đáp:
“Chị ấy nói dì kiếm tiền là nhờ làm mấy chuyện d,ơ b/ẩn ở thành phố.”
Dì lập tức giận dữ:
“Ai dám đặt điều bôi nhọ bà đây? Tôi sẽ nhờ luật sư kiện các người!”
Hướng Thanh Thanh, người luôn chú trọng sĩ diện, dĩ nhiên không dám thừa nhận mình là kẻ tung tin.
Chị ta vội vã chỉ về phía bà Vương — người vừa nãy còn khen chị ta có khí phách:
“Là bác Vương nói… Bác ấy nói dì lớn tuổi không lấy chồng, chắc chắn ở ngoài làm chuyện chẳng ra gì…”
Bà Vương là người nổi tiếng đanh đá trong làng, lập tức xông tới, phun thẳng một bãi nước bọt lên người chị ta:
“Phì! Con nhãi ranh, m,ày đổ oan cho t,ao à?
“M,ày nói t,ao bịa đặt? Để tao x,é x,ac mày ra!”
Vừa nói, bà ta vừa xắn tay áo lao về phía Hướng Thanh Thanh.
Chị ta h/oảng l/oạn bỏ chạy, trốn vào phòng rồi khóa chặt cửa lại.
Sau khi bố mẹ mất, chị ta chẳng những không làm tròn trách nhiệm của một người chị, vẫn ích kỷ như trước kia, chỉ biết lo cho bản thân.
Đáng tiếc, kiếp trước tôi trải qua bao cay đắng mới nhìn thấu được con người thật của chị ta.
Tôi chọn vài loại trái cây dì mang đến, đưa cho bà Vương:
“Bác Vương ơi, cháu xin lỗi… Chị cháu nói năng không suy nghĩ, mong bác đừng chấp.”
Bà Vương nhận trái cây, hơi ngượng ngùng nhìn dì giải thích:
“Xin lỗi em nhé, chị chỉ buột miệng nói vài câu về chuyện em chưa kết hôn thôi, mấy lời còn lại không phải do chị nói…”
Dì không vui lắm, sắc mặt có phần lạnh nhạt:
“Chuyện tôi kết hôn hay không liên quan gì đến mấy người?”
Bị dựng chuyện bôi nhọ vô cớ, tâm trạng dì đương nhiên chẳng vui vẻ gì, liền đứng dậy bảo tôi:
“Dao Dao, con thu dọn đồ đạc, đi với dì nào.”
Khi tôi thu dọn xong đồ đạc chuẩn bị rời đi, Hướng Thanh Thanh vẫn còn hé mắt qua khe cửa nhìn tôi trừng trừng.
Trước khi chị ta kịp lên tiếng, tôi hạ giọng cảnh báo:
“Bác Vương vẫn còn đợi ngoài kia để xử lý chị đấy.”
“Rầm” một tiếng, cửa đóng sập lại.
Từ bên trong vang lên tiếng ch,ửi r/ủa của chị ta:
“Đồ tham phú phụ bần!”
2
Trải qua chuyện lúc nãy, ấn tượng của dì về Hướng Thanh Thanh cũng chẳng còn tốt đẹp gì.
Dì không muốn tiếp tục để tâm đến chị ta nữa, chỉ nhẹ nhàng bảo tôi:
“Con có thời gian thì xin số tài khoản của chị con, dì sẽ nhờ người chuyển học phí và sinh hoạt phí cho nó.”
Tôi lắc đầu:
“Chị ấy đã bị trường đuổi học rồi, chính miệng chị ấy nói có tay có chân, có thể tự nuôi sống bản thân.”
Kiếp trước, Hướng Thanh Thanh luôn miệng nói sẽ bỏ học đi làm nuôi tôi ăn học.
Nhưng thực tế là vì giấc mơ làm ca sĩ, chị ta đã bỏ mặc tôi, cùng bạn trai bỏ lên thành phố.
Chị ta chưa từng gửi cho tôi một đồng nào, chỉ gọi điện lạnh lùng nói:
“Tiền chị kiếm chỉ đủ nuôi sống bản thân, em tự lo liệu đi.”
Lúc đó, cái nghèo đè nặng lên tôi như một ngọn núi, khiến tôi gần như sụp đổ.
Để tiếp tục sống, mỗi tối tôi phải đến nhà hàng gần trường rửa bát.
Tôi rửa chồng bát đĩa dơ đến tận khuya, tay ngâm nước lạnh đến mức run rẩy.
Vì quá mệt mỏi, tôi thường ngủ gục trên bàn học. Thành tích cũng dần sa sút.
Từ học sinh xuất sắc đứng top 5 lớp, tôi rơi xuống top 10, rồi top 20…
Đến khi thi đại học, tôi chỉ miễn cưỡng đạt điểm vừa đủ đỗ vào một trường hạng trung.
Nhiều năm sau, khi gặp lại dì, trong lúc trò chuyện, tôi mới biết dù không đưa tôi đi nhưng dì vẫn âm thầm chu cấp tiền học cho tôi.
Vì tôi không có tài khoản ngân hàng nên dì đã gửi toàn bộ tiền cho Hướng Thanh Thanh.
Chị ta luôn miệng nói “có tay có chân, tự nuôi sống bản thân”, nhưng lại âm thầm nuốt trọn tiền dì chu cấp cho tôi.
Khi đó tôi nghĩ, nếu lúc học cấp ba tôi có sự giúp đỡ của dì, có lẽ tôi đã không phải chịu khổ như vậy.
Kiếp này sống lại, tôi nhất định sẽ nắm chặt cơ hội của mình.
……
Tôi dọn đến ở trong biệt thự của dì.
Hết kỳ nghỉ hè, tôi sẽ chuyển đến học tại một trường trọng điểm.
Để theo kịp tiến độ học tập, tôi cắm đầu học ngày học đêm.
Sau khi khai giảng, tôi dồn toàn bộ sức lực vào việc học, không còn bận tâm đến chuyện của Hướng Thanh Thanh nữa.
Cho đến một ngày, lúc tôi đang sắp xếp lại ghi chú sau giờ học thì nhận được cuộc gọi của chị ta.
Giọng chị ta lộ rõ vẻ hân hoan, khó giấu được sự phấn khích:
“Chị đang đi dạo thì gặp một người chuyên tìm kiếm ngôi sao. Sắp tới chị sẽ ký hợp đồng phát hành album, nhanh thôi chị sẽ nổi tiếng và kiếm được rất nhiều tiền!
“Không như em… suốt ngày chỉ biết bám vào người giàu, sống cuộc đời nhơ nhớp với đồng tiền dơ bẩn!”
Tôi nhớ rất rõ, kiếp trước cũng vào khoảng thời gian này, Hướng Thanh Thanh gặp được một người tự xưng là “quản lý ngôi sao”, hứa hẹn giúp chị ta ra mắt, ký hợp đồng phát hành album.
Hôm đó, chị ta hiếm hoi ghé thăm tôi ở trường, đưa cho tôi 500 tệ tiền sinh hoạt phí.
Khuôn mặt rạng rỡ, hớn hở kể về những gì chị ta đã trải qua ở thành phố lớn.
Chị ta mặc chiếc váy hoa sặc sỡ, trên mí mắt là lớp phấn mắt màu hồng tươi nhưng đã nhòe nhoẹt.
Chị ta nói:
“Mấy cô gái thành phố chẳng qua là biết ăn mặc, biết trang điểm thôi, chẳng có gì giỏi giang cả.
“Đợi chị ra mắt thành công, chắc chắn còn nổi bật hơn tụi nó gấp mấy lần!”
Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong được sự ủng hộ từ các bạn
Hướng Thanh Thanh không thể coi là xinh đẹp, nhiều lắm chỉ là thanh tú.
Tướng mạo thế này, muốn làm ca sĩ nổi tiếng thì còn xa lắm.
Trong lớp tôi có một bạn nữ học thanh nhạc từ nhỏ, đầu tư bao nhiêu tiền cho việc luyện tập, vậy mà vẫn chưa thấy tương lai.
Hướng Thanh Thanh thì sao?
Ngoài việc nghêu ngao hát vài bài nhạc pop theo tai nghe, chị ta đến nốt nhạc còn chẳng biết được mấy.
Lúc đó, tôi cảm thấy có gì đó không ổn, liền nhắc nhở chị ta:
“Chị à, nghe nói bên ngoài nhiều kẻ lừa đảo lắm, chị đừng dễ dàng tin người.”
Gương mặt Hướng Thanh Thanh lập tức sa sầm:
“Em có ý gì? Em không tin chị có thể nổi tiếng làm ca sĩ sao? Em đang ghen tị vì chị may mắn hơn em phải không?”
Tôi lắc đầu:
“Không phải thế, em chỉ lo… trên mạng nói có nhiều cô gái trẻ bị lừa tiền, lừa thân… chị nên cẩn thận kiểm tra kỹ…”
Chưa đợi tôi nói hết câu, sắc mặt chị ta càng khó coi hơn, lập tức quăng đũa đứng dậy bỏ đi, còn để lại hóa đơn chưa thanh toán cho tôi.
Kết quả, chị ta bị lừa mất 20.000 tệ để tham gia một khóa đào tạo âm nhạc, nhưng sau khi kết thúc khóa học, chẳng có ai giúp chị ta ra mắt cả.