Chương 6 - Kiếp Này Tôi Không Còn Đào Mộ Cho Kẻ Phản Bội
Số tiền nợ đó không phải do Trì Dự vay, mà càng không phải của tôi. Dù Trì Triêu có tiền, anh ta cũng chẳng dại gì mà đứng ra trả thay cho người đã chết.
Nhưng đời không như mơ – bọn đòi nợ không quan tâm anh là ai, chỉ cần anh là Trì Triêu, anh còn sống, là phải trả.
Hạ Nam đang mang thai, cô ta sốt ruột, ép Trì Triêu phải giải quyết dứt điểm ngay. Nếu không, cô ta sẽ lập tức phá thai.
Nghe vậy, mẹ chồng tức phát bệnh tim, bị đưa thẳng vào viện cấp cứu.
Trì Triêu bị tôi đuổi khỏi biệt thự, trong tay chẳng còn gì. Cuối cùng phải bán nốt chiếc đồng hồ giá trị duy nhất trên người, tạm thời thuê một căn hộ rách nát.
Nhưng Hạ Nam nào đã từng sống khổ? Còn mẹ chồng, từ khi tôi về làm dâu, bà ta quen sống trong nhung lụa, chẳng thiếu thứ gì.
Bây giờ rơi xuống vực, làm sao bọn họ chịu nổi?
Ngày nào cũng cãi nhau, oán trách, than thở như rơi vào địa ngục.
Không cam tâm nhìn hết tài sản rơi vào tay tôi, Trì Triêu lập tức khởi kiện, kéo tôi ra tòa.
Không dừng lại ở đó, anh ta còn mở livestream khóc lóc bán thảm.
Màn hình là hình ảnh ba người – Trì Triêu, mẹ chồng và Hạ Nam – quần áo rách rưới, ngồi co ro trước ống kính điện thoại.
Mẹ chồng nghẹn ngào kể:
“Sau khi con trai tôi mất vì động đất, con dâu tôi liền đuổi cả nhà chúng tôi ra đường… Tôi bệnh tim nặng, sống chẳng được bao lâu… còn con dâu cả tôi thì đang mang thai nữa mà… Hứa Thời Vi độc ác quá! Cô ta cuỗm sạch tiền, bỏ mặc chúng tôi sống chết!”
Giọng bà ta nghèn nghẹn, không còn chút chua ngoa, ôm lấy Hạ Nam khóc lóc thảm thiết.
Trận động đất vừa rồi đã khiến nhiều người mất đi người thân, hàng ngàn gia đình ly tán.
Thế nên nghe những lời ấy, không ít cư dân mạng cảm thấy phẫn nộ, liền kéo nhau tràn vào bình luận chửi rủa tôi.
Tất cả các ứng dụng nhắn tin của tôi đều đã bị “tấn công”.
Nhìn một màn hình đầy lời mắng chửi ác ý, tôi hoàn toàn không mảy may bận tâm.
Đúng lúc ấy, Hạ Nam gọi điện tới. Qua giọng nói đắc ý, tôi cũng đoán được cô ta đang hài lòng thế nào khi thấy tôi bị cả mạng xã hội “ném đá”.
“Hứa Thời Vi, bây giờ biết sợ rồi chứ? Nếu biết hối hận thì chuyển tiền và nhà lại cho bọn tôi ngay đi! Có khi tôi còn rộng lượng để mẹ con cô ở lại nhà làm osin cho tôi với con trai tôi cũng được đấy.”
Tôi khẽ bật cười, nhìn cái bụng bầu còn chưa lộ của cô ta, trong lòng chỉ thấy nực cười.
Không quên bật chế độ ghi âm, tôi nhàn nhạt đáp lại.
Thấy tôi không có chút ý định cầu xin, giọng Hạ Nam lập tức vỡ vụn, trở nên chua ngoa, sắc bén:
“Hứa Thời Vi, cô là góa phụ rồi, rốt cuộc còn muốn làm gì nữa? Cô định tái giá à?! Cô còn mặt mũi nào đối diện với hồn phách Trì Dự dưới suối vàng không?!”
Trì Dự đã chết?
Tôi khẽ bật cười, không giấu nổi vẻ giễu cợt trong mắt.
Hạ Nam, vẫn ngốc như tôi tưởng. Đến giờ mà còn chưa phát hiện ra “Trì Dự” hiện tại vốn không phải người mình từng yêu.
Cô ta ở trong cái căn phòng thuê cũ kỹ, mỗi ngày sống như ở địa ngục. Dọa dẫm không được, liền quay sang diễn vai đáng thương.
“Thời Vi à… chị cũng là mẹ, chị hiểu mà, làm mẹ không dễ dàng gì đâu… Đợi ra tòa, phần tài sản của Trì Dự thế nào mẹ chồng chị cũng được chia, không bằng chị chuyển trước cho bọn em một ít, ít thôi cũng được…”
“Dù sao thì mình vẫn là người một nhà mà…”
Giọng nói thì nhẹ nhàng yếu ớt, nhưng tôi nhìn ảnh cô ta gửi kèm theo – trong căn phòng tróc sơn, tường ẩm mốc, một mớ đồ đạc vứt lộn xộn, chẳng cần tưởng tượng cũng biết cô ta đang tuyệt vọng đến mức nào.
Hạ Nam chịu khổ nổi sao?
Mẹ chồng tôi càng không thể. Trước đây khi tôi còn ở nhà họ Trì, một ngày ba bữa, sống chẳng khác gì bà hoàng.
Giờ đây bị đẩy vào hoàn cảnh nghèo túng, nợ nần đeo bám, nhà cửa tồi tàn, họ làm sao chịu đựng nổi?
Đợi ra tòa ít nhất cũng phải vài tháng, mà chủ nợ thì ngày nào cũng đến gõ cửa, dồn họ từng giờ từng phút.
Cuộc sống như vậy, Hạ Nam sống không nổi đâu.
Nhưng tôi không thể quên được đời trước, khi vết thương của tôi bị nhiễm trùng, toàn thân đau nhức, Hạ Nam mặc toàn hàng hiệu xa xỉ, đứng bên cạnh bịt mũi ghê tởm, thúc giục Trì Triêu:
“Anh mau bỏ điều trị cho cô ta đi, đừng lãng phí tiền bạc nữa.”
Trì Triêu ôm lấy cô ta, nhẹ giọng dỗ dành:
“Giữ cô ta lại để cho thiên hạ thấy bọn mình lương thiện đến thế nào. Em cứ xem cô ta như một con chó sắp chết, dù gì cũng chẳng sống được bao lâu nữa.”
Lúc đó Hạ Nam mới miễn cưỡng gật đầu, trước khi rời đi còn đá mạnh vào thành giường của tôi một cú để trút giận.
Cú đá khiến vết thương tôi đau nhói như xé thịt, nhưng tất cả những cơn đau thể xác cũng chẳng bằng nỗi đau trong lòng.