Chương 2 - Kiếp Này Tôi Không Cho Anh Lên Đỉnh
Phó lão gia vỗ nhẹ tay tôi:
“Không sao, người còn sống là được rồi.”
“Vài hôm trước con bảo là đã hoàn thành toàn bộ nghiên cứu, nên ta mới lùi hạn nghiệm thu lại năm ngày. Với năng lực của con, phục hồi dữ liệu chắc không thành vấn đề.”
Tôi khẽ gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Năm xưa bố mẹ tôi gặp nạn trong một vụ nổ khi làm thí nghiệm, chính Phó lão gia đã đưa tôi về nhà họ Phó nuôi nấng, coi tôi như cháu ruột mà chăm sóc dạy dỗ.
Vậy mà bây giờ, tôi lại không thể giao ra dữ liệu thật cho ông… trong lòng tôi rối như tơ vò.
Tôi nằm viện suốt năm ngày, và suốt năm ngày đó, Phó Thời Dạ không hề đến thăm tôi lấy một lần.
Tôi biết chắc, hắn đang cùng Lâm Hiểu Phù nghiên cứu bản công thức thuốc mà tôi cố tình chỉnh sửa.
Năm ngày sau, đến ngày nghiệm thu Hoàn Xuân Đan, tôi dẫn theo đội ngũ của mình đến trụ sở Tập đoàn Phó thị.
Vừa bước vào phòng họp, Phó Thời Dạ đã mở miệng, giọng điệu châm chọc:
“Tô Đường, cô còn mặt mũi đến à? Cô thiêu rụi cả phòng thí nghiệm, mấy trăm tỷ đầu tư đổ sông đổ biển, cô tính đền thế nào đây?”
Hắn mặc bộ vest cao cấp, vẻ mặt thản nhiên như không có chuyện gì, cứ như thể người phóng hỏa hôm đó không phải hắn.
“Tổng giám đốc Phó nói đùa rồi, báo cáo từ đội cứu hỏa còn chưa có, sao đã khẳng định là tôi đốt?”
Tôi kéo ghế ngồi xuống, lạnh nhạt nói:
“Ngược lại là tổng giám đốc Phó, mấy hôm nay cứ kè kè bên cạnh cô Lâm chắc hẳn nghiên cứu thuốc mới kỹ lắm rồi nhỉ?”
Sắc mặt Phó Thời Dạ sầm xuống:
“Tô Đường, đừng đánh trống lảng! Hôm nay nếu cô không nộp được kết quả, thì cứ chuẩn bị cuốn gói khỏi Tập đoàn Phó thị đi!”
“Thời Dạ!”
Giọng Phó lão gia trầm xuống, cắt lời hắn:
“Đường Đường cũng đâu phải cố ý, con cần gì phải ép người quá mức? Huống hồ, con bé đã nói là đã hoàn thành nghiên cứu, ta tin con bé sẽ không khiến ta thất vọng.”
Tôi nhìn Phó lão gia, nhẹ nhàng nói:
“Phó gia gia, xin lỗi, hôm nay con tạm thời chưa thể giao ra sản phẩm hoàn chỉnh. Trong quá trình kiểm tra dữ liệu, con phát hiện công thức của Hoàn Xuân Đan có lỗ hổng nghiêm trọng — nếu dùng cưỡng ép, sẽ gây tác dụng phụ.”
“Nên con mong người có thể cho con thêm hai năm, để xử lý triệt để vấn đề này.”
“Sao lại thế được?”
Ánh mắt Ông cụ nhà họ Phó ánh lên một tia thất vọng.
“Trước đó con không nói có vấn đề mà? Sao giờ lại nói có lỗ hổng?”
3
Vừa dứt lời, cả phòng họp liền náo động.
Phó Thời Dạ đập mạnh tay xuống bàn, ánh mắt lạnh lùng, sắc bén như dao.
“Tô Đường, ba năm trời mà cô chỉ làm ra đống rác này? Nếu năng lực không đủ thì cứ nói, cần gì phải qua loa đối phó bọn tôi?”
“Tôi không qua loa, chính vì nghiêm túc nên mới cần thêm hai năm để tiếp tục nghiên cứu.” Tôi đáp lại thẳng thắn.
Phó Thời Dạ bật cười khinh bỉ.
“Tô Đường, đừng quanh co nữa. Làm được thì làm, không làm được thì cút! Tập đoàn Phó thị không nuôi phế vật!”
Tôi chẳng thèm để tâm đến tiếng gào giận dữ của hắn.
Tôi nghĩ, tiếng gào này hắn đã nhịn suốt hai kiếp rồi.
Nếu tôi đoán không sai, thì “bạch nguyệt quang” của hắn sắp sửa xuất hiện.
Quả nhiên, hai giây sau, Lâm Hiểu Phù kiêu ngạo bước vào.
“Xin lỗi, tôi đến muộn. Tôi vừa hoàn thành sản phẩm xong, mong Phó lão gia và các chuyên gia giám định giúp.”
Lâm Hiểu Phù đặt mấy viên thuốc lên bàn, từng viên được đóng gói riêng biệt, nhìn qua có vẻ rất chuyên nghiệp và hoàn chỉnh.
Tôi bước đến, cầm một viên lên ngửi thử — đúng là công thức mà tôi đã cố tình chỉnh sửa.
Ánh mắt tôi dừng lại trên người Lâm Hiểu Phù, chất vấn:
“Lâm Hiểu Phù, cô chắc chắn đây là do cô tự nghiên cứu ra? Cô dám khẳng định là không có vấn đề?”
Nghe tôi hỏi, Phó Thời Dạ lập tức cảm thấy bất an.
Kiếp trước, chính tại nơi này, tôi đã vạch trần Lâm Hiểu Phù khiến cô ta thân bại danh liệt, cuối cùng còn tự sát.
Hắn lập tức bước lên che chắn cho Lâm Hiểu Phù:
“Tô Đường, không phải vì cô không có thành quả mà muốn bôi nhọ người khác chứ? Tôi có thể chịu trách nhiệm khẳng định, đây là kết quả nghiên cứu của đội ngũ Lâm Hiểu Phù, không có bất kỳ vấn đề gì. Nếu không tin, cứ để các chuyên gia kiểm tra.”
Tôi ngẩng lên nhìn quanh, nhận ra các chuyên gia trước mặt đã khác hoàn toàn so với kiếp trước — toàn là những gương mặt xa lạ.
Xem ra, vì muốn nâng đỡ Lâm Hiểu Phù, Phó Thời Dạ đã đổi cả hội đồng giám định.
Đám chuyên gia kia rõ ràng đã được hắn sắp xếp từ trước.
Họ chỉ liếc sơ qua vài viên thuốc, ngửi ngửi rồi gật gù, hoàn toàn không hề kiểm nghiệm kỹ lưỡng.
“Không sai, loại thuốc này đúng là có tác dụng kéo dài tuổi thọ, dưỡng nhan, làm đẹp.” Ba vị chuyên gia đồng loạt gật đầu.
“Các vị xác định chứ?” Tôi đặt viên thuốc trở lại khay.
“Tôi cũng là người học Đông y, theo tôi thấy thì bề ngoài loại thuốc này có vẻ hữu dụng, nhưng thực chất sẽ đẩy nhanh quá trình lão hóa. Nếu không tin, chúng ta có thể làm một thí nghiệm trên cơ thể sống…”
Câu nói này rốt cuộc cũng khiến Phó Thời Dạ nổi điên.
“Tô Đường, tôi đã nhẫn nhịn cô đủ rồi! Cô có cần phải làm khó Hiểu Phù đến mức này không?”