Chương 6 - Kiếp Này Tôi Không Bảo Vệ Sai Người Nữa

6.

Phó Kiến kiên quyết không nhường đường, chiếc xe thể thao chắn ngang trước xe cảnh sát.

Cảnh sát xuống xe, cau mày nói: “Thưa ngài, nếu ngài tiếp tục cản trở chúng tôi thi hành nhiệm vụ, chúng tôi sẽ buộc phải xử lý theo pháp luật.”

Phó Kiến cười lạnh.

“Các người tưởng tôi dễ dọa à? Tôi biết các người bị Chu Miên sai khiến để diễn trò, tôi cũng không làm khó, các người đi đi, nhưng Chu Miên phải ở lại.”

Nhà họ Phó ở thành phố A quyền thế lẫy lừng, ánh mắt Phó Kiến tràn đầy kiêu ngạo.

Tôi nhìn cảnh sát, cuối cùng quyết định ở lại, để cảnh sát đi cứu Linh Linh trước.

Tôi lên xe, Phó Kiến gật đầu hài lòng, ánh mắt nhìn tôi từ trên xuống dưới đầy khinh miệt.

“Chu Miên, cô sớm nghe lời thế này thì tốt rồi. Tôi đã nói, chỉ cần cô không gây rối với Nguyện Nhi, tôi sẽ cho phép cô tiếp tục xuất hiện bên cạnh tôi, vậy mà kết quả…”

Tôi lạnh lùng cắt lời.

“Anh yên tâm, từ nay tôi sẽ không bao giờ làm phiền anh nữa, cũng sẽ không xuất hiện trước mặt anh.”

Lần đầu tiên tôi nói với giọng điệu cứng rắn như vậy, Phó Kiến sững người, đập mạnh tay lên vô lăng.

“Chu Miên, cô lại đang giở trò gì? Định dùng chiêu kéo – đẩy để dụ tôi hả?”

Tôi không muốn nhìn khuôn mặt kiêu ngạo của anh ta, quay mặt nhìn ra cửa sổ xe, siết chặt tay, trong đầu chỉ vang vọng tiếng kêu cứu đầy tuyệt vọng của Linh Linh.

Chiếc xe thể thao chạy thẳng xuống biệt thự dưới núi, vừa mở khóa, tôi lập tức xuống xe, định bắt taxi để gặp cảnh sát, Phó Kiến bất ngờ kéo mạnh tay tôi.

“Cô định đi đâu, tôi cho phép cô đi rồi sao?”

Tôi cau mày, giằng mạnh khỏi tay anh ta.

“Phó Kiến, đủ rồi, rốt cuộc anh muốn tôi phải làm sao, anh đã cho rằng tôi đang diễn kịch, bây giờ các ‘diễn viên’ không còn nữa, trời cũng sắp sáng rồi, anh còn không yên tâm à? Anh còn muốn cản tôi đến khi nào?”

Nghĩ đến cảnh Linh Linh thê thảm ở kiếp trước và kiếp này, tôi chỉ muốn xé xác Phó Kiến, nhưng dây dưa với anh ta không có ích gì.

Tôi tiếp tục liên lạc với cảnh sát bằng điện thoại, gương mặt đầy vẻ lo lắng.

Quản gia trong biệt thự bước tới, cung kính.

“Thiếu gia, căn phòng và bữa ăn mà cô Chu thích đã được chuẩn bị xong, ngài xem…”

Tôi quay lưng về phía Phó Kiến, không nhận ra sắc mặt u ám của anh ta, khi thấy tôi cứ dán mắt vào điện thoại, anh ta lập tức giật lấy.

“Trong điện thoại có gì mà cô cứ nhìn mãi?”

Tôi hoảng hốt lao tới.

“Phó Kiến, trả điện thoại cho tôi, tôi phải liên lạc với cảnh sát để biết tin tức của Linh Linh!”

“Chu Miên, cô diễn suốt đêm vẫn chưa đủ sao?”

Phó Kiến không ngần ngại lật xem tin nhắn trong điện thoại, cười khẩy.

“Diễn cứ như thật ấy, nếu cô đi chơi trò nhập vai chắc chắn sẽ rất giỏi.”

“Phó Kiến, tôi xin anh, trả điện thoại cho tôi được không? Nếu Linh Linh có chuyện gì, cả đời này tôi sẽ không tha thứ cho bản thân…”

Nghĩ đến cảnh Linh Linh và đứa bé chết trong vòng tay mình ở kiếp trước, tôi nghẹn ngào khóc nức nở.

Thấy tôi khóc thảm thương, ánh mắt Phó Kiến dần lộ ra nghi ngờ.

“Tống Linh thật sự bị bắt cóc sao?”

Anh ta vừa nói xong, cảnh sát gọi video, ngay trước mặt tôi, Phó Kiến bấm nhận cuộc gọi.

Trong video, cảnh sát đang mai phục ngoài biệt thự, đối đầu với bọn tội phạm.

Một tên đang lục lọi tài sản trong biệt thự, tên còn lại ép Linh Linh – toàn thân bê bết máu, gần như bất tỉnh – đứng trước ban công tầng hai, họng súng dí sát thái dương cô ấy, giọng gằn từng chữ.

“Tiền của tao đâu, mày thật sự không quan tâm đến mạng sống của con đàn bà này đúng không?”

Ánh mắt Phó Kiến thay đổi hẳn.

“Bạn cô thật sự bị bắt cóc à?”

Tôi giật lấy điện thoại, nghẹn ngào nói.

“Dù thế nào cũng phải cứu Linh Linh, tôi sẽ ngay lập tức đi kiếm tiền, tìm mọi cách cứu cô ấy!”

Tôi hoảng loạn nhìn xung quanh, vừa định ngồi vào ghế phụ trên xe của Phó Kiến, anh ta bất ngờ kéo mạnh tôi ra ngoài.

7.

Tôi vung tay tát mạnh vào mặt anh ta, gào lên giận dữ.

“Video cũng có thể làm giả sao! Phó Kiến, anh cố tình ép chết Linh Linh đúng không? Nếu cô ấy chết, tôi cũng không sống nữa!”

Phó Kiến ôm má, ánh mắt đã không còn kiêu ngạo như trước, lắp bắp.

“Miên Miên, em đừng như vậy, anh tin Linh Linh thật sự bị bắt cóc rồi. Em không biết lái xe, anh chỉ lo em gặp chuyện, nên định lái xe chở em qua đó.”

Trên xe, Phó Kiến liên tục xin lỗi tôi, hai tay trên vô lăng căng thẳng nắm chặt rồi lại buông lỏng.

“Xin lỗi, Miên Miên, là lỗi của anh, anh không nên không tin em. Em yên tâm, Linh Linh nhất định sẽ không sao đâu.”

Tôi lạnh nhạt đáp.

“Ừ, cảm ơn lời chúc của anh. Anh yên tâm, từ giờ tôi sẽ không bao giờ nhắc đến chuyện quay lại, cũng không cản đường anh và An Nguyện nữa.”

“Đợi Linh Linh được cứu về, tôi sẽ khuyên cô ấy ly hôn với Thẩm Liêu, hai người các anh muốn làm gì với An Nguyện thì cứ việc, chẳng liên quan gì đến chúng tôi nữa.”

Sắc mặt Phó Kiến tái xanh môi run rẩy.

“Miên Miên, anh không thích An Nguyện, chỉ là vì tình cảm từ nhỏ nên mới quan tâm cô ấy chút thôi, em đừng như vậy được không?”

“Chúng ta quay lại đi, đợi Linh Linh được cứu về, anh sẽ cưới em. Về phía Linh Linh, anh cũng sẽ khuyên Thẩm Liêu dừng lại, đừng dính líu đến An Nguyện nữa, được không? Em đừng giận nữa.”

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, không thèm để ý đến anh ta.