Chương 7 - Kiếp Này Tình Yêu Có Được Đền Đáp
7
Lúc này, tay Hạ Minh đầy dầu máy, bộ đồng phục dính đầy vết bẩn, tôi thật không hiểu khách sạn kiểu gì mà lại cho anh ta vào được tận đây.
Nhưng điều khiến tôi bất an nhất lại là lời anh ta vừa nói — chẳng lẽ… anh ta cũng trọng sinh rồi?
Tôi ép mình giữ bình tĩnh, lạnh nhạt nhìn anh ta:
“Hóa ra là bạn học Hạ, nể tình từng học chung, tôi sẽ không truy cứu chuyện vừa rồi. Nhưng mong anh đừng tung tin bậy bạ nữa. Giữa chúng ta chỉ là bạn học bình thường. Nếu tôi còn nghe thấy những lời bịa đặt như vừa rồi, anh cứ chờ mà nhận giấy triệu tập từ tòa.”
“Anh không nói dối!” Hạ Minh kích động, “Gia Di, em không biết đâu, thật ra anh đã trọng sinh rồi!
Hồi cấp ba anh đã thầm yêu em, nhưng vì Lâm Diệu Diệu có ơn với anh, lại kiểm soát anh rất gắt gao, nên anh đành dằn lòng, chôn chặt tình cảm.
Mãi đến khi trọng sinh, anh mới biết kiếp trước chúng ta là vợ chồng, sống hạnh phúc bên nhau cả đời.
Em không biết anh đã vui mừng đến mức nào đâu! Anh cứ tưởng mình yêu mà chẳng thể có được, ai ngờ đã từng có được rồi!
Kiếp này, anh không muốn nuối tiếc nữa.
Gia Di, em lấy anh lần nữa được không?
Còn Lâm Diệu Diệu, anh đã giúp cô ấy đủ nhiều rồi. Cũng chính vì cô ấy mà anh không đậu đại học, ơn nghĩa giữa chúng anh cũng xem như đã trả xong.”
Tôi nhìn anh ta với ánh mắt lạnh như băng:
“Bạn học Hạ, anh xem quá nhiều phim ngắn rồi phải không? Cái cốt truyện này dựng còn hơn cả tiểu thuyết. Trọng sinh? Sao anh không bảo anh có siêu năng lực luôn đi?”
“Anh không gạt em thật mà! Kiếp trước anh là nhà khoa học quốc gia, còn chúng ta có một cậu con trai rất đẹp trai…”
Chưa kịp để anh ta nói xong, mấy bảo vệ cao lớn đã xông vào, nhanh chóng khống chế anh ta xuống đất.
Hạ Minh bị ấn úp mặt xuống sàn, vẫn còn cố gào lên:
“Các người làm gì vậy? Có biết tôi là ai không? Tôi là nhà khoa học cấp quốc bảo đấy!”
Không biết có phải do ký ức tiền kiếp nhồi nhét vào đầu quá nhiều, hay anh ta thật sự bị loạn trí, không còn phân biệt được đâu là kiếp trước, đâu là hiện tại nữa.
“Phì!” Một bảo vệ phun một ngụm nước bọt, “Nhìn cái bộ đồ này, chắc mới tan ca ở xưởng thép hả? Còn khoa học với chả gia.”
Đội trưởng bảo vệ cúi đầu xin lỗi:
“Anh Phùng, cô Diêu, xin lỗi hai người. Đây là sơ suất trong khâu an ninh, chúng tôi sẽ lập tức đưa anh ta rời khỏi đây, không để ảnh hưởng đến bữa tối của hai người.”
Thì ra là Phùng Chính đã gọi bảo vệ tới.
Anh ấy nhẹ nhàng an ủi tôi:
“Đừng sợ, dạng người như vậy tôi gặp nhiều rồi. Ngày nào cũng có mấy cô tự nhận là ‘người yêu kiếp trước’ của tôi, đòi nối lại duyên xưa. Điều tra ra thì đều là lừa đảo, nhắm vào tiền của tôi thôi.
Tên kia chắc cũng vậy, nghĩ theo hướng xấu hơn thì có khi còn muốn đào trọn gia sản nhà em, biết em là con một, chắc mơ cả chuyện ăn trọn phần thừa kế.”
Tôi không nhịn được bật cười:
“Anh nói thế, chẳng lẽ không sợ em cũng nghi ngờ anh?”
Dù là câu đùa, nhưng tôi không thể không suy nghĩ: Có thể kiếp này Hạ Minh thật lòng thích tôi.
Nhưng điều khiến anh ta rung động, liệu có phải là tôi – hay là những lợi ích thực tế mà tôi mang đến?
Kiếp trước ngoài chuyện tài trợ học phí cho anh ta, đến cả giáo sư hướng dẫn thạc sĩ, tiến sĩ, tôi cũng là người chạy đôn chạy đáo đi quan hệ, tìm mối giúp anh kết nối.
Nếu không có tôi, anh ta lấy gì để được vào Viện Khoa học Quốc gia ngay sau tốt nghiệp?
Còn hiện tại không có sự giúp đỡ ấy, anh ta thành công nhân ở xưởng thép, phải lo từng bữa ăn – khoảng cách ấy, anh ta chịu nổi không?
“Ha, tôi đâu cần cái chút tiền lèo tèo của nhà em.”
Câu đó đúng là sự thật.
Dù sao Phùng Chính cũng là thiếu gia nhà giàu nhất vùng.
Anh ấy nổi tiếng là người sạch sẽ trong giới, là dị loại trong nhóm nhà giàu ăn chơi.
Nhưng một người như vậy sao lại xuất hiện trên thị trường xem mắt?
Tôi buột miệng hỏi thẳng ra nghi vấn, Phùng Chính thở dài:
“Xem ra em thật sự đã quên anh rồi.”
Tôi ngạc nhiên nhìn anh:
“Chúng ta từng quen nhau sao?”