Chương 1 - Kiếp Này Tình Yêu Có Được Đền Đáp
Tôi và chồng sống bên nhau ân ái đến tận cuối đời.
Sau khi anh ấy qua đời, tôi phát hiện ra cuốn nhật ký của anh.
Trong đó đầy ắp tình yêu anh dành cho Lâm Diệu Diệu.
Nhưng vì tôi từng chu cấp cho anh ăn học, tôi có ân với anh, nên anh không thể phụ tôi.
Anh và cô ấy kiếp này vô duyên, chỉ có thể hẹn gặp ở kiếp sau.
Lâm Diệu Diệu là con gái của người giúp việc nhà tôi.
Sống lại một kiếp, tôi quyết định tác thành cho họ.
1
Tháng 9, trời đã không còn quá nóng.
Giờ nghỉ giữa tiết, tôi đứng bên sân thể dục, uống từng ngụm nước khoáng lớn.
Kiếp trước, sau khi đọc được cuốn nhật ký của Hạ Minh, không bao lâu sau tôi cũng yên bình rời cõi đời.
Tôi vốn nghĩ có thể gặp lại chồng dưới địa phủ, để nói rõ với anh một lời.
Nếu không yêu, hoàn toàn có thể nói ra, tôi đâu có bắt buộc anh phải chọn tôi.
Ly hôn rồi, anh hoàn toàn có thể đến với Lâm Diệu Diệu, đâu cần giữ lại tiếc nuối, cầu mong kiếp sau được bên nhau.
Nhưng không ngờ vừa mở mắt ra, tôi lại quay về thời trung học.
Nhớ lại những điều trong nhật ký kiếp trước, tim vừa âm ỉ đau, vừa thấy buồn nôn.
Hạ Minh, tôi và Lâm Diệu Diệu là bạn cùng lớp cấp ba, khi ấy đang trong giai đoạn nước rút ôn thi đại học, vậy mà anh lại phải nghỉ học vì không có tiền chữa bệnh cho bà.
Anh là học bá nổi tiếng, năm nào cũng đứng nhất, ai cũng tin chắc anh sẽ thi đậu Thanh Hoa hay Bắc Đại, tiền đồ rộng mở.
Tôi không đành lòng để một nhân tài vì thiếu tiền mà bị mai một, nên đã chủ động gánh hết chi phí chữa bệnh cho bà anh, còn tài trợ anh học hết cấp ba, đại học, thạc sĩ rồi cả tiến sĩ.
Hạ Minh cũng không phụ kỳ vọng, vừa tốt nghiệp liền vào làm ở Viện nghiên cứu quốc gia, cuối cùng trở thành nhà khoa học danh tiếng.
Trong khoảng thời gian đó, chúng tôi kết hôn, có con, sống hạnh phúc đến đầu bạc răng long.
Nếu không đọc được cuốn nhật ký ấy, tôi chẳng bao giờ biết người anh yêu vẫn luôn là Lâm Diệu Diệu, còn tôi – người giúp đỡ anh – lại trở thành xiềng xích khiến anh không thể yêu ai khác.
Nhưng lúc tôi tài trợ cho anh, đâu phải vì muốn đổi lấy tình yêu, chỉ đơn giản là không muốn để một nhân tài bị chôn vùi.
Là anh sau khi nhận sự giúp đỡ của tôi, chủ động dạy kèm tôi, rồi khi cả hai cùng đậu đại học, anh đã chủ động theo đuổi tôi.
Nghĩ tới kiếp trước, mỗi lần ân ái với tôi, trong đầu anh lại nghĩ tới người khác, tôi thật sự buồn nôn.
“Gia Di, mau nhìn kìa, là anh Hạ đó!” Lâm Diệu Diệu nhỏ giọng hét lên bên tai tôi.
Tôi nhìn theo hướng cô ấy chỉ, thấy Hạ Minh đang đứng dưới bóng cây.
Lúc này, anh vẫn còn non nớt, nhưng nét đẹp thì không thể che giấu.
Tim tôi lại nhói lên, dù sao cũng từng yêu anh mấy chục năm.
“Nhưng mà… trông anh ấy không vui lắm thì phải.” Lâm Diệu Diệu thì thầm, rồi tự đề cử: “Để mình qua hỏi thử xem, có phải gặp chuyện gì rồi không.”
Cô ấy vẫn luôn như vậy, nhiệt tình và tốt bụng.
Lâm Diệu Diệu là con gái của dì Trần, người giúp việc nhà tôi. Năm tôi mười tuổi, nhà họ gặp chuyện.
Chồng dì Trần mất vì tai nạn, mẹ con dì bị nhà chồng đuổi đi tay trắng, nên đành đến nhà tôi làm việc.
Ban đầu bố mẹ tôi không đồng ý, nhưng Lâm Diệu Diệu khi ấy mới mười tuổi, luôn vui vẻ, hoạt bát như chim oanh líu lo, khiến cả nhà dần yêu quý.
Biết hai đứa cùng tuổi, bố mẹ liền quyết định giữ dì Trần lại làm, cho cô ấy ở chung nhà với tôi như bạn đồng trang lứa.
Từ tiểu học đến cấp hai, rồi cấp ba, chúng tôi cùng nhau lớn lên.
Thương hoàn cảnh mẹ con họ, bố mẹ tôi cũng gánh luôn học phí và sinh hoạt phí cho Lâm Diệu Diệu.
Cô ấy người nhỏ nhắn, giờ đang đứng trước mặt Hạ Minh, ngẩng đầu lên nói chuyện, trên mặt là nụ cười rạng rỡ.
Trong nhật ký, Hạ Minh từng viết: Chính sự quan tâm này của Lâm Diệu Diệu đã khiến hình bóng cô ấy in sâu vào tim anh.
Nhiệt huyết như lửa của cô ấy như ánh mặt trời, sưởi ấm thế giới ảm đạm của anh.
Không lâu sau, Lâm Diệu Diệu chạy về kể với tôi những gì vừa nghe được.
Cô ấy trông rất buồn: “Gia Di, Hạ Minh sắp nghỉ học rồi, bà anh ấy bệnh nặng cần mổ, chi phí đến mười ngàn, nhưng nhà anh ấy nghèo quá, nên định nghỉ học đi làm kiếm tiền.”
Sau đó, như đã hạ quyết tâm, cô ấy dè dặt nói: “Gia Di, cậu có thể cho mình mượn năm ngàn không? Mình có sẵn năm ngàn rồi, muốn mượn thêm để đưa cho anh ấy xoay sở tạm. Anh ấy học giỏi như vậy, mà phải bỏ học thì tiếc quá.”
Kiếp trước cũng vậy, tôi nghe xong liền cười: “Mình biết cậu tích cóp năm ngàn đó vất vả lắm, thôi cậu đừng lo nữa. Chuyện làm việc tốt cứ để mình lo.”