Chương 9 - Kiếp Này Ta Sẽ Chờ Ngươi

27

Trì Cảnh Niên đúng là có bệnh…

Hắn ôm chặt lấy ta, cứ thế cười ngây ngốc một mình.

Thỉnh thoảng lại cúi xuống hôn môi ta một cái.

Đến khi cười đủ rồi, mới khẽ lẩm bẩm:

“Ở nhà mẹ đẻ… có phải không tiện lắm không…”

Chưa nói dứt lời, hắn đã đột ngột ngẩng đầu, ánh mắt long lanh sáng rực nhìn ta:

“Chúng ta về phủ được không?”

Ta chợt nghĩ tới điều gì đó, trong lòng giật mình.

Vừa định từ chối, thì Trì Cảnh Niên đã nắm lấy tay ta, đặt lên lồng ngực mình.

“Thanh Nhan, thương ta một chút có được không?”

Chết mất!

Vì vậy, ta vội tìm một cái cớ để xin về phủ sớm.

Mẫu thân thấy vậy liền vội vàng sai người gói món canh trong bếp vẫn đang ninh:

“Đem theo mà ăn cho nóng.”

“Đa tạ mẫu thân.”

Trì Cảnh Niên cũng không từ chối, cung kính hành lễ.

Rõ ràng đã đi được mấy bước rồi, ta vẫn nghe thấy tiếng cười nín không nổi của mẫu thân vang lên từ phía sau.

Trì Cảnh Niên lập tức siết chặt lấy tay ta, nắm thật chặt.

“Mẫu thân nàng… hiểu mà.”

“…”

28

Lần tiếp theo nghe tin về Cố Cảnh Sơ, đã là ba tháng sau.

Hắn lại một lần nữa bị tống vào ngục.

Lần này, là thánh chỉ do chính hoàng thượng ban xuống.

“Chém đầu thị chúng.”

Còn nguyên nhân, chỉ gói gọn trong vài từ ngắn ngủi.

Tất cả những tội trạng năm xưa Trì Cảnh Niên từng vạch trần, nay đều được liệt kê rõ ràng trong bản án.

Hôm ấy, Trì Cảnh Niên tan triều trở về.

“Hắn muốn gặp nàng.”

Là Cố Cảnh Sơ.

Ta đi gặp hắn lần cuối.

Trong ngục, hắn vẫn giữ vẻ ngoài sạch sẽ, không có dấu hiệu bị tra tấn.

“Không ngờ… đến cuối cùng, lại là ta hối hận.”

Đôi mắt hắn đỏ hoe, giọng nói khàn đặc.

“Những gì ta tưởng là tiên cơ, hóa ra chỉ là bản án tử hình sớm.”

“Bộ Thanh Nhan, nàng đã sớm đoán được kết cục này rồi sao?”

Ta lắc đầu: “Không.”

Ta không phải thần tiên, không thể liệu sự như thần.

Ta chỉ cảm thấy hắn nguy hiểm — loại điên cuồng ấy khiến người khác phải sợ.

“Nếu như khi ấy ta cưới nàng, thì tốt biết mấy.”

“Liễu Uyển Cầm vẫn không bằng nàng… Khi biết ta xảy ra chuyện, nàng ta liền cuỗm hết tài sản, mang người trốn đi.”

“Buồn cười nhất là… nàng ta lại còn phải lòng một tên đánh xe!”

“Bộ Thanh Nhan, ta thật sự rất hối hận!”

Ta ngẩng đầu nhìn Cố Cảnh Sơ.

“Cũng may là chàng không cưới ta. Giờ ta sống rất tốt.”

“Ngươi…”

Một lúc lâu sau, Cố Cảnh Sơ mới mở miệng:

“Kiếp trước… nàng sống không tốt sao?”

“Ban đầu ta tưởng là tốt, đến bây giờ mới biết — không hề.”

Sống một đời thuận theo sắp đặt, cam chịu số phận — đó là kiếp trước của ta.

Biết Cố Cảnh Sơ cố chấp, nên ta chưa từng cãi lời.

Biết hắn làm việc không quang minh chính đại, nhưng ta vẫn luôn nhắm mắt cho qua nghĩ rằng không nhìn thấy thì sẽ không phiền lòng.

Người ngoài đều nói tốt, nên ta cũng tự nhủ phải thấy hài lòng.

Thế nhưng bây giờ ta mới hiểu — thế nào mới là “tốt” thật sự.

Cố Cảnh Sơ ngồi bệt dưới đất, hoàn toàn sụp đổ, nước mắt đầy mặt.

“Nếu… nếu ta cầu xin nàng giúp ta…

Nàng có thể, nể tình kiếp trước, mà ra tay cứu ta không?”

29

Hắn hiếm khi lộ ra vẻ yếu ớt đáng thương đến thế.

Nhưng ta vẫn lắc đầu, từ chối hắn không chút do dự.

“Mọi chuyện đều là hậu quả do chính ngươi chuốc lấy. Không ai có thể giúp ngươi.”

Ngay khi hắn lựa chọn nói với hoàng thượng chuyện mình trọng sinh, kết cục đã được định sẵn — hắn phải chết.

Ba tháng là quá đủ để hoàng thượng moi ra từ miệng hắn biết bao bí mật của tương lai.

Cũng là quá đủ để vắt kiệt mọi giá trị hắn mang theo.

Đặc biệt khi hoàng thượng phát hiện hắn từng có liên hệ với tân đế kiếp trước — thì lại càng sinh lòng kiêng dè.

Cố Cảnh Sơ, bằng sức mình, đã thay đổi quỹ đạo của tương lai.

Một cái chết sạch sẽ, chính là chút thể diện cuối cùng mà hoàng thượng dành cho hắn.

“Ngươi không sợ ta nói với họ rằng ngươi cũng là người trọng sinh sao?”

Ta lạnh mặt: “Ngươi cứ việc nói.”

Nhưng cũng phải có người tin mới được.

Ta chẳng qua chỉ là một phụ nhân, chưa từng làm ra điều gì to tát.

Dù có thật sự trọng sinh, thì với họ cũng chẳng mang đến chút uy hiếp nào.

Hiển nhiên, Cố Cảnh Sơ cũng nghĩ đến điều này.

“Nếu còn có kiếp sau… ta sẽ chọn nàng.”

Ta thấy buồn nôn.

Nếu thật có kiếp sau, ta sẽ đến thẳng Dương Châu tìm Trì Cảnh Niên.

Sẽ không cho Cố Cảnh Sơ bất kỳ cơ hội nào để từ chối ta nữa.

Khi ta rời khỏi ngục, liền thấy xe ngựa của Trì Cảnh Niên đã chờ sẵn bên ngoài.

Ta vừa vén rèm xe lên, đã bị hắn kéo vào ôm chặt vào lòng.

“Nàng vào đó nửa nén nhang rồi. Trừ thời gian đi lại, cũng đủ cho hai người nói hơn chục câu.”

“Thanh Nhan, ta không hỏi hai người đã nói gì… nhưng nàng phải hôn ta hai mươi cái.”

Ta: ………

“Nếu không ta sẽ thấy tủi thân lắm đó.”

Trì Cảnh Niên đặt tay ta lên ngực mình, vẻ mặt như chỉ thiếu mỗi chu môi đợi thưởng.

Ta đành chấp nhận số phận mà hôn lên —

Ai ngờ hắn bỗng siết chặt, nụ hôn lập tức bị kéo sâu hơn.

Cho đến khi ta thở dốc, tức tối trừng mắt nhìn hắn.

Hắn mới cười tươi rói: “Vừa rồi là một cái, còn mười chín cái… để đó ta đòi sau.”

“Trì Cảnh Niên!”

“Phu nhân à, ta đang ghen đấy… nàng chiều ta một chút không được sao?”

(— Hoàn —)