Chương 5 - Kiếp Này Ta Không Lấy Người Lừa Dối

“Tiêu Tiêu, tay con đỡ chưa?”

Đầu tôi như có tiếng nổ “đoàng” một cái.

Sau lưng bà ta là Tưởng Chiêu – vẻ mặt đầy áy náy, trán còn dán băng cá nhân, trông như vừa bị ai đánh.

Thẩm Hướng Đông vốn mỗi sáng mỗi tối đều ghé qua nhà tôi, khịt mũi cười khinh một tiếng.

Mẹ Tưởng nói chuyện mấy câu khách sáo rồi bắt đầu vò tay, cười cười:

“Tiêu Tiêu à, con đừng giận nữa, sau này gả vào nhà cô, cô nhất định sẽ thương con như con gái ruột.”

“Bác Hàn này, hai đứa nhỏ đẹp đôi thế, hay là chúng ta làm thông gia đi?”

Vừa nói, bà ta vừa lấy từ trong túi ra một chiếc hộp trang sức.

Tưởng Chiêu khẽ nhíu mày, nhìn sang Thẩm Hướng Đông đang buồn rầu đứng một góc, bỗng dưng lại ưỡn thẳng ngực như muốn lấy lại phong độ.

Tôi sững lại.

Lúc này, bên ngoài bỗng rộn ràng hẳn lên.

Một nhóm hàng xóm như có radar, kéo nhau đến đông đủ.

Lễ vật sính lễ được đưa vào sân như nước chảy.

“Tiêu Tiêu là cô con dâu tốt như vậy, chúng tôi cũng muốn cưới về!”

Tham mưu Thẩm dẫn vợ từ nhà bên sang:

“Thằng nhỏ nhà tôi cái mồm nó không biết giữ, nhưng trong lòng thật sự chỉ có mỗi Tiêu Tiêu thôi.”

“Tiêu Tiêu, hay là con suy nghĩ thử về Đông Tử nhà bác nhé?”

Thẩm Hướng Đông lúc này chẳng còn vẻ cợt nhả thường ngày, nghiêm túc nói:

“Bố mẹ, thật ra Tiêu Tiêu không…”

Còn chưa nói hết câu, Tưởng Chiêu đã bật cười lạnh.

Ánh mắt kiêu ngạo như đang chờ chiến lợi phẩm ngoan ngoãn quay về tay mình.

Không khí trong khoảnh khắc ấy bỗng chốc ngưng đọng.

Giữa sự im lặng, chỉ còn nghe tiếng bước chân tôi.

Một bước, hai bước, ba bước.

Ánh mắt Tưởng Chiêu từ ngạo nghễ chuyển thành không thể tin nổi:

“Tiêu Tiêu, em…”

“Tôi – Hàn Tiêu – nguyện ý kết hôn với Thẩm Hướng Đông!”

Chương 5.

Trần Minh Châu là người đầu tiên vỗ tay:

“Hay lắm!”

Mọi người rộn ràng chúc mừng.

Chỉ còn lại ánh mắt lạnh lùng của Tưởng Chiêu dán chặt vào tôi:

“Hàn Tiêu, em nghĩ kỹ chưa?”

“Chuyện cưới xin không phải trò đùa. Nếu em thực sự gả cho Đông Tử, giữa chúng ta xem như kết thúc.”

Kết thúc?

Giữa chúng ta từng có gì để mà “kết thúc” sao?

Không lẽ kiếp trước đã kết hôn rồi thì kiếp này không được ly hôn à?

Tôi túm lấy cổ áo sơ mi của Thẩm Hướng Đông cúi xuống hôn nhẹ lên má anh ấy một cái.

Gương mặt Thẩm Hướng Đông đỏ bừng như thể sắp bốc cháy.

“Tôi nói nghiêm túc đấy, tôi muốn cưới Thẩm Hướng Đông.”

“Tôi – Thẩm Hướng Đông – ngoài Hàn Tiêu ra, không cưới ai khác!”

Giọng Thẩm Hướng Đông bỗng nghẹn lại, viền mắt đỏ hoe.

Tôi chưa từng thấy anh nghiêm túc như vậy, trong lòng bỗng thấy có chút nghẹn ngào khó tả.

Tưởng Chiêu còn định nói gì đó, thì Tống Thanh Ngôn đã chạy lên trước, cười tươi chúc mừng tôi:

“Tiêu Tiêu, chúc mừng cậu nhé.”

“Nhìn tay cậu cũng gần như lành rồi, vậy thì mình yên tâm rồi.”

Cô ta còn dám nhắc đến chuyện cái tay?!

Vừa nãy Thẩm Hướng Đông còn đang vui đến mức không biết trời đất là gì, nghe câu đó xong sắc mặt lập tức lạnh xuống.

Anh bước lên một bước, chắn hẳn trước mặt tôi.

“Tống Thanh Ngôn, tôi không đánh phụ nữ.”

“Nhưng nếu cô còn dám giở trò sau lưng Tiêu Tiêu một lần nữa, tôi chắc chắn sẽ khiến cô không còn chỗ đứng trong quân khu này.”

Không khí quanh đó lập tức lạnh đi vài độ chỉ vì mấy câu nói đó.

Tưởng Chiêu bật cười khẩy:

“Thật sao? Đông Tử, nếu không dựa hơi bố mày, mày còn lại cái gì?”

“Ngày nào cũng lượn lờ với đám con gái trong quân khu, mày tưởng oai lắm à?”