Chương 2 - Kiếp Này Ta Không Cứu Các Người
Và cả bức di thư sau mười năm ta tự tay sắc thuốc hầu hạ hắn, hắn để lại ngay trước lúc chết, bức thư đẩy ta hoàn toàn vào địa ngục!
Từng chữ như lưỡi dao, nhát nào cũng móc tim.
Mười năm cống hiến, mười năm chân tình, thì ra trong mắt hắn, chỉ là một cuộc hôn nhân bị ép buộc, một gánh nặng khiến người ta buồn nôn! Hắn thậm chí còn cho rằng, là ta nợ hắn! Là ta đã chia cắt hắn và Liễu Thiên Thiên – một đôi uyên ương khổ mệnh!
Vị tanh ngọt nơi cổ họng như vẫn còn tắc nghẹn, khoảnh khắc tuyệt vọng hoàn toàn đó đen kịt trước mắt ta.
Mở mắt ra lần nữa, vậy mà lại trở về điểm khởi đầu nơi địa ngục.
“Viễn Chi ca, bên kia… bên kia hình như có một lối ra!” Giọng Liễu Thiên Thiên yếu ớt mang theo tia vui mừng, chỉ về phía sau lưng ta không xa.
Ta đột nhiên quay đầu lại.
Đúng rồi, ta nhớ rõ. Ở đó có một ô cửa sổ nhỏ, bên ngoài chất đống một ít tạp vật, lửa chưa lan tới, là lối thoát duy nhất có thể trong căn phòng này! Kiếp trước, ta chính là liều mạng xông ra từ đó, sau đó quay lại cứu bọn họ!
Triệu Viễn Chi nhìn theo hướng nàng chỉ, trong ánh mắt tro tàn chợt bùng lên ánh sáng khao khát sống còn: “Tốt! Thiên Thiên, chúng ta đi!”
Hắn che chở Liễu Thiên Thiên, gian nan dẹp bỏ chướng ngại nóng rát, từng chút từng chút tiến đến con đường sống duy nhất đó.
Hắn thậm chí, không ngoảnh lại một lần. Không nghĩ tới, tại sao ta lại ở đây? Có phải cũng đang bị kẹt? Có nguy hiểm hay không?
Thế giới của hắn, từ đầu đến cuối, chỉ có Liễu Thiên Thiên trong vòng tay hắn.
Hận ý băng lạnh như dây leo độc, trong nháy mắt siết chặt lấy trái tim ta, bóp nát tia ấm áp cuối cùng còn sót lại.
Yêu ư?
Triệu Viễn Chi, Liễu Thiên Thiên, các ngươi cũng xứng nói đến tình yêu sao?
Tình yêu của các ngươi, dựa vào cái gì mà phải dùng cả đời thảm hại của ta để bồi táng? Dựa vào cái gì mà giẫm lên máu thịt, danh dự, tất cả của ta để phô trương vẻ vĩ đại và thủy chung của các ngươi?
Đã vậy các ngươi tình sâu như biển, luyến tiếc không rời.
Đã vậy các ngươi xem ta như chướng ngại, như mãnh thú, như tội đồ chia cách các ngươi.
Vậy thì kiếp này…
Nắm tay đang siết chặt của ta chậm rãi buông ra, đầu ngón tay trắng bệch vì dùng sức, nhưng khoảnh khắc ấy cũng hoàn toàn thả lỏng.
Lửa đỏ thiêu đốt da thịt ta, lại chẳng bằng một phần vạn băng giá trong tim.
Nhìn hai người họ ôm nhau, loạng choạng, mang đầy hy vọng mà chạy về phía khung cửa sổ – nơi đại diện cho sự sống.
Ta lặng lẽ cong môi.
Nụ cười ấy lạnh lẽo, châm chọc, ngấm đầy độc khí từ địa ngục trở về.
Kiếp này, không có ta – Thẩm Uyển Du liều chết phá cửa nữa rồi.
Ta muốn tận mắt nhìn xem, các ngươi – đôi uyên ương khổ mệnh khiến trời đất cảm động ấy, lần này…
Làm sao thoát khỏi biển lửa!
Ta không hề do dự, xoay người, dựa vào ký ức mơ hồ kiếp trước và trực giác tìm đường sống, nhanh chóng tránh qua những vật đang cháy sắp đổ, lao về phía đối diện khung cửa sổ nhỏ, là một lối thoát khác kín đáo hơn — chính là con đường hẹp từng bị cái tủ che khuất, về sau khi đám hỏa hoạn được dọn dẹp, đám hạ nhân trong phủ mới phát hiện ra, lúc này lửa vẫn chưa lan đến hoàn toàn.
Gió nóng gào thét bên tai ta, giống hệt cơn gió xuyên qua linh đường khi ta trút hơi thở cuối cùng ở kiếp trước, lạnh đến tận xương.
Tiếng động phía sau đã bị tiếng gầm rú của biển lửa nuốt chửng.
Ta có thể tưởng tượng được dáng vẻ tuyệt vọng của Triệu Viễn Chi và Liễu Thiên Thiên khi phát hiện khung cửa nhỏ ấy căn bản không thể dễ dàng phá ra, hoặc cho dù phá ra được thì bên ngoài lửa còn lớn hơn.
Nhưng, liên quan gì đến ta chứ?
Tình yêu của bọn họ chẳng phải rất vĩ đại sao? Chẳng phải có thể vượt mọi gian nan sao?
Vậy thì hãy để ta xem thử, tình yêu của các ngươi có thể vượt qua ngọn lửa này hay không.
Ta linh hoạt luồn qua con đường hẹp, sau lưng vang lên một tiếng “rầm” dữ dội, dường như xà ngang đã hoàn toàn đổ sụp.
Một luồng nhiệt lớn như muốn nuốt chửng bóng lưng ta, nhưng cuối cùng lại yếu ớt tan biến.
Ta bước ra khỏi biển lửa, tiến vào làn không khí lành lạnh ẩm ướt ngoài trời.
Gió đêm lạnh buốt lập tức ôm lấy ta, mang theo mùi cỏ cây và hơi nước sau mưa, thổi tan hơi nóng ngột ngạt và mùi khói cháy quanh người ta.
Ta đứng trong viện an toàn, chậm rãi xoay người lại.
Hàng phòng phía trước đã hoàn toàn bị lửa nuốt chửng, lửa bốc cao tận trời, nhuộm đỏ cả bầu trời đêm của nửa phủ hầu. Tiếng khóc, tiếng kêu cứu, tiếng bước chân rối loạn, tiếng hắt nước vang lên khắp nơi, hỗn loạn đến nhức óc.
Không ai chú ý đến ta bò ra từ góc khuất kia.
Tất cả ánh mắt đều dồn về trung tâm biển lửa rực cháy ấy.