Chương 8 - Kiếp Này Ta Hòa Thân

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Ta lao đi trong hoàng cung như chạy giữa bão tuyết, sau lưng là tiếng bước chân dồn dập rượt đuổi.

Tay ta bóp chặt tín hiệu, khi pháo hiệu rực sáng giữa trời đêm, đại quân Giang quốc rầm rập bước vào thành

Kết thúc mấy trăm năm giằng co, thiên hạ rốt cuộc quy về một mối.

Ta đứng trong đại điện, chứng kiến từng tên đại thần Sở quốc bị áp giải vào.

Người cuối cùng bị giải đến là Thi Duẫn và Nhâm Lâm.

Trên cổ Thi Duẫn hằn rõ dấu vết bị bóp, mắt đầy lệ khí, ngồi cạnh Nhâm Lâm nghe tiếng khóc nức nở của mỹ nhân sau lưng mà không buồn quay đầu.

Nàng vẫn không chịu thua:

“Ngươi thắng rồi thì sao chứ? Ngươi vốn chỉ là con bị ruồng bỏ, ai cũng có thể vứt bỏ ngươi, kể cả vị hôn phu năm xưa, hắn cũng chọn ta.”

Chưa kịp nói dứt lời, Nhâm Lâm đã bật khóc, lăn lộn bò đến trước mặt ta, ánh mắt như chó hoang cầu xin:

“Thi Vi! Nàng đừng nghe nàng ta nói nhảm! Nếu nàng chịu tha thứ, ta ở lại làm thị vệ cũng được, ngày đêm bảo vệ nàng!”

“Không làm thị vệ cũng được… làm thái giám cũng được, chỉ cần ta được thấy nàng…”

Nghe Nhâm Lâm tự nguyện làm thái giám, mấy vị lão thần phía sau không nhịn được bật cười.

Thi Duẫn bị mất mặt giữa đại điện, sắc mặt lúc xanh lúc trắng.

Ta cúi đầu, đưa hắn một thanh kiếm:

“Tốt lắm. Nếu ngươi thật lòng yêu ta, thì giết nữ nhân bên cạnh ngươi, giết nàng ta cho ta xem.”

Không một chút do dự, Nhâm Lâm cầm kiếm, xoay người đâm thẳng vào tim Thi Duẫn.

Nàng thậm chí không kịp kêu lên một tiếng, đã gục chết trong tay người mà mình gọi là “phu quân”.

Với Nhâm Lâm mạng sống quan trọng hơn hết, Thi Duẫn tính là gì chứ?

Hắn quỳ xuống trước mặt ta, dâng kiếm lên như chờ một lời khen.

Ta thản nhiên lau sạch lưỡi kiếm, cười nhạt:

“Ta chỉ đùa thôi. Ta không thiếu thị vệ, cũng chẳng thiếu thái giám.”

“Ta không bao giờ nuôi sói trong nhà.”

Mà Lý Dực, chưa bao giờ là người nương tay, đã xử Nhâm Lâm bằng cực hình, treo đầu hắn trên tường thành để thị chúng.

Từ đó, Cửu Châu về một mối, thiên hạ thái bình, ta trở thành Hoàng hậu của Giang quốc.

Mẫu thân vẫn chưa chết. Máu độc trào ra từ miệng khiến chất độc giảm đi, nàng sống sót.

Nhưng khi tỉnh lại, bà đã hoàn toàn ngây dại.

Phụ thân thì độc phát bỏ mạng, chết bởi chính đứa con gái ông từng yêu thương nhất.

Sau khi phát điên, mẫu thân cứ như bị mắc kẹt trong năm tháng cũ

Khi vừa sinh đôi ta và Thi Duẫn.

Lúc ấy bà không thể chăm cả hai, đành gửi một đứa cho tổ mẫu nơi biên ải.

Bà nhìn ta thật lâu, cuối cùng rơi lệ, gửi ta đi:

“Đây là tỷ tỷ, biên ải khổ cực, để con bé đến đó vậy.”

Mười năm trời, mẹ con chia lìa.

Lúc tiễn ta đi, bà đứng sau ôm Thi Duẫn, nhìn chiếc xe ngựa lăn bánh mà không rời mắt.

Bà từng nói:

“Chờ Thi Vi trở về, ta nhất định sẽ bù đắp cho con bé gấp trăm lần. Sẽ chọn cho nó một lang quân tốt nhất thế gian, cho nó sống một đời an ổn, hạnh phúc.”

Có lẽ bà chưa từng nghĩ, chúng ta lại trở thành như ngày hôm nay.

Ta nuôi bà trong lãnh cung, không còn muốn gặp lại.

Mùa xuân đến, đôi con sinh đôi của ta chơi đùa trong hậu hoa viên.

Hậu cung chỉ có một mình ta, đôi lúc cũng cảm thấy cô đơn.

Lý Dực không nạp phi, lòng hắn chưa bao giờ ở hậu cung, mà là nơi triều chính.

Hắn muốn trở thành một đế vương để lại tiếng thơm nghìn đời.

Một ngày nọ, ta nhìn thấy mẫu thân không biết bằng cách nào chạy ra khỏi lãnh cung, sau lưng là một nhóm thị vệ đang đuổi theo.

Bà ngây ngốc nhìn hai đứa trẻ chơi đùa, cuối cùng bế đứa lớn lên, nhẹ nhàng vuốt tóc nó.

Tỳ nữ cạnh bên không dám sơ suất, sợ bà làm hại đến hoàng tử.

Nhưng mẫu thân chỉ mỉm cười hiền lành, nắm tay đứa bé nói:

“Được rồi, Vi nhi, chúng ta về nhà. Lần này nương sẽ không để con phải đi xa nữa.”

“Cả nhà mình, sẽ mãi mãi sống cùng nhau.”

Nói dứt lời, bà quay đầu, rồi ngã xuống đất

Chết vào ngày xuân chớm nở.

(hết)

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)