Chương 5 - Kiếp Này Ta Hòa Thân
Nói rồi hắn mới quay sang nhìn Thi Duẫn, mỉm cười:
“Vị này chắc là nhạc mẫu cùng muội muội của nàng rồi? Nói ra thì đây là lần đầu tiên ta gặp nhạc mẫu.”
Sắc mặt đắc ý của Thi Duẫn lập tức biến mất. Nàng ta chất vấn:
“Cái gì? Nhạc mẫu gì cơ? Thi Vi chẳng phải đã gả cho thái giám rồi sao?!”
Lúc này, tỳ nữ bên cạnh mới có cơ hội giải thích rằng ta không phải vợ của thái giám, mà là Thái tử lương tì.
Lý Dực đỡ lấy ta, mỉm cười nói:
“Dù là lương tì, nhưng ta chưa lập chính thất, sau này cũng sẽ không có. Thi Vi sẽ là người vợ duy nhất của ta.”
Hiện giờ, thế lực của Sở quốc không thể sánh với Giang quốc.
Mỗi năm Sở quốc đều phải cống nạp để cầu bình an.
Hơn nữa, Nhâm Lâm thì háo sắc vô năng, còn Lý Dực lại nổi tiếng dũng mãnh thiện chiến.
So sánh hai bên, tuy ta là lương tì, nhưng lại cao quý hơn cả Thái tử phi như Thi Duẫn.
Trong mắt Thi Duẫn liền ánh lên tia ghen tị, hối hận không thôi vì năm xưa không phải nàng ta đi hòa thân.
Nhưng vì thể diện, nàng ta đành nén giận, khom người hành lễ với ta.
Trong buổi yến tiệc tối hôm đó, ta lại gặp Nhâm Lâm.
Mấy năm không gặp, hắn đã chẳng còn dáng vẻ tuấn tú năm xưa.
Thân thể hao mòn vì tửu sắc, cả người tiều tụy mệt mỏi.
Khi nhìn thấy ta, mắt hắn sáng lên, đầy xúc động, nhưng lại chẳng nói nên lời.
Sau vài tuần rượu, hắn đuổi theo ta trong hoa viên khi ta đang rảo bước rời đi:
“Thi Vi… những năm qua nàng sống có tốt không?”
Hắn nhìn ta đầy si mê:
“Từ sau khi nàng rời khỏi Sở quốc, ta ngày đêm nhung nhớ. Nhiều lúc ta nghĩ, giá như năm đó ta chọn nàng… nàng dịu dàng hiền hậu, chúng ta hẳn sẽ là một đôi thần tiên quyến lữ.”
“Thi Vi, năm xưa rõ ràng là ta và nàng có hôn ước. Là ta bị mù quáng mới chọn Thi Duẫn, một con đàn bà ghen tuông hẹp hòi.”
Ta đã sớm biết, kiếp trước hắn chưa từng thật lòng yêu Thi Duẫn.
Chẳng qua là bởi hắn chưa từng có được nàng ta, nên mới thần thánh hóa nàng.
Kiếp này cũng vậy. Hắn chẳng hề luyến tiếc ta, mà chỉ vì ta đã gả sang Giang quốc, còn Thi Duẫn thì ngày ngày đay nghiến hắn, nên hắn mới nhớ đến sự dịu dàng năm nào của ta.
Hắn bước tới muốn nắm tay ta, nhưng đã bị thị nữ bên cạnh ta chắn lại.
Phía sau hắn, Lý Dực khoanh tay đứng nhìn, môi cười nhưng mắt lại lạnh lùng.
Thi Duẫn tức giận đỏ mặt, giật chiếc ngọc bội bên hông ném mạnh xuống đường đá:
“Nhâm Lâm Ta muốn hòa ly với ngươi!”
Thi Duẫn vừa khóc vừa kéo Nhâm Lâm rời khỏi.
Lý Dực đi tới cạnh ta:
“Rõ ràng nàng có thể đi nhanh hơn, khiến hắn đuổi không kịp. Vậy mà lại đứng đây chờ hắn. Là còn luyến tiếc tình cũ sao?”
“Không phải.” Ta mỉm cười đáp:
“Điện hạ chẳng phải đang chờ một cái cớ để xuất binh đánh Sở quốc sao? Thiếp sẽ dâng cho người cơ hội ấy.”
6
Từ xưa đến nay, vợ chồng thường dân muốn hòa ly đã khó, huống chi Thi Duẫn lại muốn hòa ly với hoàng thất, chẳng khác nào tát vào mặt hoàng tộc Sở quốc.
Sau khi trở về phòng, Thi Duẫn làm ầm lên một trận, cuối cùng khiến Nhâm Lâm tức giận bỏ đi.
Mẫu thân chỉ đành đến khuyên nhủ:
“Duẫn nhi, đây là Giang quốc, không phải Sở quốc, con cũng nên chừa chút thể diện cho Thái tử chứ.”
“Con nhìn tỷ tỷ con mà xem, năm đó bị đưa đi hòa thân đến Giang quốc, chẳng phải cũng nhẫn nhịn mà trở thành lương tì của Thái tử đấy thôi?”
Một tiếng choang giòn tan vang lên, là đồ sứ bị đập vỡ.
Thi Duẫn òa lên khóc nức nở:
“Tất cả là lỗi của người! Nếu năm xưa để con đi hòa thân, thì đâu đến nỗi phải chịu ấm ức như hôm nay? Trong Đông cung của hắn có đến mấy chục thị thiếp, bây giờ còn dám nói vẫn nhớ thương Thi Vi!”
“Nếu con là người đi hòa thân, với bản lĩnh của con, chưa biết chừng còn làm được Thái tử phi. Sao có thể giống cái thứ vô dụng ấy, mãi mãi chỉ làm được lương tì!”
“Chính người đã hủy đi nhân duyên tốt đẹp của con, hủy đi một phu quân tốt!”
Mẫu thân bị Thi Duẫn vừa trách móc vừa đánh đập, chỉ biết dài giọng thở than, không hiểu sao đứa con gái ngoan ngoãn hiểu chuyện năm nào lại biến thành thế này.
Một lúc sau, bà mới nói:
“Dù sao đi nữa, Thi Vi vẫn là tỷ tỷ con. Con bé có thế lực, sau này cũng không bỏ mặc con đâu.”
“Con nên kết thân với nó, lui tới nhiều hơn. Huống hồ nó còn đang mang thai, nếu có thể sinh được một nam hài, cũng sẽ là phúc khí cho cả nhà ta.”
Ta nghe đến đó, không khỏi bật cười lạnh, nghĩ đến đứa bé trai mà kiếp trước bà chính tay bóp chết.
Tỳ nữ bên cạnh bưng theo đồ vật hỏi ta có muốn vào thăm mẫu thân không, ta lắc đầu.
Nếu bọn họ đang tính kế ta, thì nhất định sẽ chủ động đến tìm ta. Ta đâu cần tự hạ thấp mình.
Quả nhiên, không bao lâu sau, Thi Duẫn đã giấu đi dáng vẻ ngang ngược thường ngày, tỏ ra thân thiết mà đến tìm ta.
Nàng ta bưng một bát canh ngân nhĩ táo đỏ, cười tươi rói nói:
“Tỷ tỷ còn nhớ không? Lúc ở phủ, tổ mẫu thích nhất nấu món này cho chúng ta. Giờ tổ mẫu đã khuất, muội học theo mà nấu, nhưng chỉ được bảy tám phần giống.”