Chương 2 - Kiếp Này Ta Hòa Thân
Bà nhìn ta, thản nhiên nói:
“Con là tỷ tỷ, đương nhiên phải nhường nhịn muội muội. Hành trình sang Giang Quốc hiểm trở, muội con thân thể yếu nhược sao có thể đi, tất nhiên là con phải đi.”
Nhưng bà lại quên mất, ta và Thi Duẫn là một đôi song sinh, ta chỉ hơn muội ấy đúng một khắc, thế mà cả đời này lại luôn phải nhường nhịn vì cái danh “tỷ tỷ”.
Ta không tranh cãi, chỉ lặng lẽ tháo trâm vàng trên đầu, thu xếp hành lý chuẩn bị xuất phủ.
Ánh Chi bên cạnh ta siết chặt tay ta, nghẹn ngào nói:
“Phu nhân, cớ gì lại như thế? Hôn ước vốn là của Đại tiểu thư, chỉ nửa canh giờ nữa người đã trở thành Thái tử phi, sao lại bắt người sang Giang Quốc, cái ổ sói hổ ấy?”
2
Vừa nghe Ánh Chi nói xong, Thi Duẫn đã bật khóc, qu,ỳ gối trước mặt mẫu thân:
“Nương, nếu tỷ tỷ không muốn đi, thì để con đi vậy.”
“Đường xa vạn dặm, sau này con cũng chẳng thể phụng dưỡng mẫu thân được nữa rồi…”
Huynh trưởng nghe thấy tiếng khóc thì xông vào, đá mạnh vào ngực Ánh Chi:
“Chủ tử còn chưa nói gì, một nha đầu như ngươi lắm miệng cái gì!”
Ánh Chi bị đá ngã vào lòng ta, khóe môi rỉ máu.
Mẫu thân vội vã lau nước mắt cho Thi Duẫn, dịu dàng an ủi:
“Tỷ con đồng ý rồi, nào có không muốn đi? Con xem, tỷ con còn tự tháo trâm trên đầu nữa kìa. Hôm nay là ngày thành thân của con, phải thật vui vẻ, khóc làm nhòe mặt thì sao được?”
Nói đoạn, họ cùng Thi Duẫn rời đi, vào phòng khác trang điểm.
Chỉ để lại huynh trưởng canh ta, không cho ta mang theo bất kỳ trang sức cưới hỏi nào hôm nay.
Không như kiếp trước Thi Duẫn xuất giá được đầy đủ sính lễ, lần này ta chẳng có lấy nổi một món hồi môn.
Họ chỉ cho phép Ánh Chi đi cùng ta sang Giang Quốc.
V ,ú nuôi cùng quản gia nghe tin liền lén đưa tới mấy chục lượng bạc do họ chắt chiu dành dụm.
V ,ú nắm tay ta rơi lệ:
“Mấy đồng bạc này chẳng đáng là bao, chỉ mong tiểu thư trên đường đói khát đừng quá khổ sở, nhớ mua chút gì lót dạ.”
V ,ú còn muốn nói gì, nhưng huynh trưởng đã mất kiên nhẫn, đẩy vú sang bên, giục ta lên đường.
Nửa canh giờ nữa là tới giờ Thi Duẫn xuất giá, hắn phải kịp giao ta cho quân đội Giang Quốc rồi quay về lo chuyện cưới hỏi.
Ta không thay lễ phục, bước lên xe ngựa Giang Quốc, do binh sĩ hộ tống rời khỏi kinh thành.
Khi sắc trời sẩm tối, đoàn xe bất ngờ bị chặn.
Ta vén rèm nhìn ra, thấy huynh trưởng đang đứng trước đội hộ tống thương thảo.
Ánh Chi vui mừng quên cả vết thương, đứng bật dậy:
“Tiểu thư, thiếu gia chắc chắn vẫn quan tâm đến người. Nhất định là đến để đưa thêm tiền bạc cho người mang theo phòng thân.”
Nhưng ta không nghĩ đơn giản như thế.
Quả nhiên, huynh trưởng không mang tiền, mà là một lọ thuốc nhỏ.
Khi mở ra ngửi thử, ta phát hiện đó là một loại đ,ộc dược cực mạnh.
Hắn lạnh lùng nói:
“Mẫu thân dặn, Thi Duẫn giờ là Thái tử phi. Nếu muội gả cho người tử tế thì không sao, còn nếu bị chỉ hôn cho kẻ h ,ạ t,iện thì sẽ làm nh ,ục thanh danh nhà họ Thi và Thi Duẫn. Lúc đó, lọ thuốc này có thể giúp muội ch ,et cho nhẹ nhàng.”
Đúng vậy, phía Giang Quốc chỉ nói muốn cưới nữ tử họ Thi, chứ không hề nói là ai cưới.
Gả cho ai, tốt hay xấu, hoàn toàn do hoàng đế Giang Quốc quyết định.
Kiếp trước Thi Duẫn bị chỉ gả cho một tên th,ái giám.
Mẫu thân nghe tin, xót con đến ch ,et đi sống lại, còn không tiếc vàng bạc chuộc thân, gửi hết cho muội ấy để sống dễ chịu hơn.
Đến lượt ta, lại chỉ còn một lọ đ,ộc dược.
Ta vuốt ve lọ thuốc, cười lạnh, rồi đổ thẳng vào mặt huynh trưởng.
Thuốc đ,ộc ă ,n m ,òn một mảng da mặt hắn, hắn g ,ào lên phẫn nộ:
“Thi Vi! Ngươi thật không biết điều! Tới lúc ở Giang Quốc bị ức hiếp, đừng mong ta cứu ngươi!”
Ta n ,ém mạnh lọ thuốc xuống đất, tiếng thủy tinh vỡ giòn tan.
Ta ngẩng cao đầu nói dõng dạc:
“Ta sẽ không trông mong ngươi cứu. Từ giờ trở đi, các ngươi hãy coi như ta đã ch ,et. Dù sống hay ch ,et, cũng không cần ai trong các ngươi đến tìm ta nữa.”
Ta hoàn toàn cắt đứt đường quay về, đoạn tuyệt với huynh trưởng tại nơi này.
Những binh sĩ Giang Quốc nghe vậy liền xì xào bàn tán bên xe ta đêm ấy:
“Ngươi nói xem, một cô nương bị Sở Quốc ruồng bỏ như nàng ta, liệu sẽ được gả cho ai đây?”
“Chắc là gả cho đám t ,iện d ,ân thôi, vốn dĩ là để s,ỉ nh ,ục Sở Quốc mà, có tốt lành gì đâu.”
“Cũng phải, nhìn xinh đẹp thế này, hay là gả cũng gả cho ta rồi.”
3
Chúng bàn tán suốt ngày đêm, cuối cùng một tên đội trưởng to gan lớn mật mò lên xe ta giữa đêm, cười nham hiểm mà đè chặt lấy ta, mặc cho Ánh Chi ra sức đấm đá cũng không buông tay.
Hắn nói:
“Ngươi chỉ có một thân một mình, đến Giang Quốc cũng chẳng có kết cục gì tốt đẹp, chi bằng theo ta đi, dọc đường ta sẽ che chở cho ngươi.”