Chương 9 - Kiếp Này Ta Chọn Tự Do

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Hắn nhìn ta, rồi lại nhìn cảnh tượng hỗn loạn bên ngoài, cuối cùng nghiến răng.

“Mở! Mở kho cho ta!”

Có lương thực, dân loạn nhanh chóng bình ổn.

Một cuộc bạo loạn có thể lan rộng, đã bị ta bóp chết từ trong trứng nước.

Tri châu và Trần Kính, mặt mày đều tái mét, chật vật vô cùng.

Ánh mắt họ nhìn ta, đã không còn khinh thường, mà là dè chừng sâu sắc.

Ta chẳng buồn để tâm.

Ta bước vào giữa đám dân, đích thân phát thóc cho họ, trấn an từng người.

Nhìn những người đã đói nhiều ngày, cắm mặt vào bát cháo nóng, ăn như thể chưa từng được ăn, lòng ta ngổn ngang trăm mối.

Ngay lúc ấy, giữa đám đông, một bóng người gầy guộc lọt vào mắt ta.

Hắn mặc áo tù rách nát, đầu tóc rối như ổ quạ, mặt đầy bùn đất.

Hắn ôm bát cháo, co ro nơi góc tường, vùi đầu vào ăn như quỷ đói đầu thai.

Thế nhưng ta, chỉ liếc một cái, đã nhận ra hắn.

Phó Tử Áng.

Hắn sao lại xuất hiện ở đây?

Hắn chẳng phải đang bị giam trong Thiên Lao sao?

Ta chậm rãi bước tới gần hắn.

Hắn dường như cũng cảm nhận được ánh mắt ta, chậm rãi ngẩng đầu lên.

Khi thấy rõ khuôn mặt ta, cả người hắn như hóa đá.

Chiếc bát trong tay rơi “choang” một tiếng xuống đất,

cháo văng tung tóe đầy mặt đất.

Hắn chẳng buồn tiếc, chỉ là chết trân nhìn ta, trong mắt là kinh hoàng, là xấu hổ, là sợ hãi,

còn có một tia… ngay cả chính hắn cũng chưa kịp nhận ra, là hèn mọn cầu xin.

Ta nhìn bộ dạng của hắn, lòng không dậy nổi lấy một chút gợn sóng, thậm chí còn muốn bật cười.

Đúng là trời cao có mắt.

Kẻ từng ngạo nghễ phong lưu như Trạng nguyên lang, giờ lại chỉ là một tên ăn mày dưới chân ta.

Ta vừa định xoay người rời đi, thì một người bất ngờ xuất hiện phía sau Phó Tử Áng.

Lưu Uyển Oanh.

Nàng ta tuy cũng mặc vải thô, nhưng thu dọn chỉnh tề, trên mặt vẫn còn nét bệnh nhược tái nhợt, lúc này đang lo lắng đỡ lấy Phó Tử Áng.

“Tử Áng, chàng sao vậy? Có phải không khỏe ở đâu không?”

Nàng ta cũng nhìn thấy ta, thoáng sững người, ngay sau đó, trong mắt liền bốc lên ngọn lửa hận thấu trời.

“Triệu Thanh Hoan! Là ngươi!”

Nàng ta hét to như con mèo bị giẫm đuôi.

“Ngươi đúng là độc phụ! Hại bọn ta nhà tan cửa nát còn chưa đủ, còn đuổi tới tận đây, ngươi rốt cuộc muốn gì nữa hả?!”

Một tiếng hét của nàng ta khiến ánh mắt của tất cả dân chạy nạn xung quanh đều đổ dồn về phía này.

Ta nhíu mày.

Còn chưa kịp nghĩ rõ vì sao hai người này lại từ kinh thành trốn tới Vân Châu, Lưu Uyển Oanh đã bắt đầu diễn kịch.

Nàng ta “phịch” một tiếng quỳ sụp xuống trước mặt ta, khóc đến hoa lê đẫm mưa.

“Triệu đại nhân! Ta xin ngài! Xin ngài rộng lượng, tha cho bọn ta một con đường sống!”

“Chúng ta biết sai rồi! Tử Áng đã bị trừng phạt rồi!

Hắn bị lưu đày ba ngàn dặm, bọn ta vất vả lắm mới trốn được tới đây, chỉ mong được sống những ngày yên ổn!”

“Cầu xin ngài, nể tình xưa nghĩa cũ, cho bọn ta một con đường sống đi!”

Nàng ta vừa khóc, vừa dập đầu lia lịa.

Những dân chạy nạn quanh đó không rõ nội tình, thấy cảnh này liền bắt đầu xì xào.

“Vị nữ đại nhân này có thù với họ sao?”

“Nghe ý nàng ta nói, hình như chính vị quan kia hại họ thành ra như vậy.”

“Nhìn dáng vẻ thì tốt đấy, sao lại độc ác vậy chứ?”

Ta lạnh lùng nhìn màn diễn của Lưu Uyển Oanh.

Quả nhiên là con gái tể tướng, thủ đoạn đảo trắng thay đen đúng là thâm sâu lòi lõi.

Nàng ta đang muốn lợi dụng lòng thương hại của dân để tạo sức ép lên ta, khiến ta thân bại danh liệt.

Chiêu này gọi là “tung hô mà giết”.

Đáng tiếc, dùng sai chỗ rồi.

Và càng đáng tiếc hơn, nàng ta gặp sai người rồi.

Ta không đỡ nàng ta dậy, cũng chẳng buồn phân trần.

Chỉ đợi nàng khóc đủ, mới chậm rãi mở miệng.Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong được sự ủng hộ từ các bạn

“Lưu tiểu thư, vở kịch này của cô, diễn cũng không tệ.”

“Chỉ tiếc, bản quan không hứng thú xem.”

Ta bước vòng qua nàng ta, đi đến trước mặt Phó Tử Áng, từ trên cao nhìn xuống.

“Phó Tử Áng, các ngươi sao lại trốn khỏi đường lưu đày?”

“Nói.”

Giọng ta không lớn, nhưng đầy uy nghi khiến người ta không thể không nghe.

Phó Tử Áng run rẩy toàn thân, không dám nhìn vào mắt ta.

Lưu Uyển Oanh thấy thế, lập tức bò tới, chắn trước mặt hắn.

“Không liên quan tới chàng ấy! Là ta! Là phụ thân ta bỏ tiền mua đường, mới cứu được chàng ra!”

“Bọn ta vốn định chạy trốn thật xa, không ngờ nửa đường gặp lũ lụt, hành lý cũng mất hết, mới sa vào cảnh này!”

Nàng ta cũng coi như thành thật.

Ta khẽ gật đầu.

“Rất tốt.”

“Thông đồng triều thần, tư thả tội phạm, tội lại chồng tội.”

Ta xoay người, lạnh giọng ra lệnh với nha dịch phía sau.

“Người đâu.”

“Lập tức bắt hai tên phạm tội của triều đình, nhốt vào ngục cho bản quan!”

“Ngươi dám!”

Lưu Uyển Oanh thét lên, như một con gà mẹ bảo vệ con, dang tay chắn trước Phó Tử Áng.

“Triệu Thanh Hoan! Ngươi đừng quên, cha ta là tể tướng đương triều! Ngươi dám động vào chúng ta, cha ta nhất định không tha cho ngươi!”

Đến lúc này rồi, còn lấy cha nàng ta ra dọa ta.

Thật nực cười.

“Lưu tể tướng?” Ta nhếch môi cười nhạt, “Ông ta bây giờ, e là cũng khó giữ nổi mình.”

Lưu Uyển Oanh sững người, “Ngươi… ngươi nói gì?”

“Ta nói là,” Ta nhìn thẳng vào nàng, từng chữ từng chữ rõ ràng,

“Cha ngươi, ngươi, và vị hôn phu tốt đẹp kia của ngươi, tham ô lương thực cứu tế, buôn bán lương công, tàn sát dân nghèo — chứng cứ, lúc này, hẳn đã nằm trên long án của Hoàng thượng.”

“Lần này bản quan nam hạ, trên danh là cứu tế, thực ra là phá án.”

“Điều tra chính là tội ác tày trời của nhà họ Lưu các ngươi ở phương Nam suốt bao năm nay!”

“Không thể nào!” Lưu Uyển Oanh hét lên, “Ngươi nói bậy! Ngươi vu oan!”

“Có phải vu hay không, ngươi sẽ sớm biết.”

Ta không muốn lãng phí lời với nàng ta nữa, khẽ ra hiệu cho nha dịch.

Hai nha dịch tiến lên, chuẩn bị bắt người.

Đúng lúc ấy, Phó Tử Áng từ đầu tới giờ im lặng, đột nhiên hành động.

Hắn đẩy Lưu Uyển Oanh đang chắn trước mặt ra, rồi “phịch” một tiếng, quỳ rạp xuống trước mặt ta.

Không — là hướng về phía sau ta mà quỳ.

Hắn hướng về đó, “bốp bốp bốp”, dập ba cái đầu vang dội.

“Thảo dân Phó Tử Áng, có tội!”

“Thảo dân nguyện lấy thân đền tội, tố giác tội ác của họ Lưu: tham ô lương thực cứu tế, bán lậu lương công, hại chết dân lành!”

“Thảo dân trong tay, có toàn bộ sổ sách và chứng cứ!”

“Chỉ xin… xin đại nhân, cho thảo dân một cơ hội chuộc tội!”

Giọng hắn khàn khàn, nhưng kiên định lạ thường.

Hành động này không chỉ khiến Lưu Uyển Oanh ngây người, mà ta cũng sững lại một lúc.

Phó Tử Áng… đang làm gì vậy?

Phản bội vào phút chót?

Vì đại nghĩa diệt thân?

Không.

Ta nhìn hắn.

Hắn quỳ rạp, đầu cúi sâu, thân thể vì kích động mà run rẩy.

Chợt ta hiểu rồi.

Hắn không phải đang chuộc lỗi.

Hắn đang cầu sinh.

Hắn biết, con thuyền họ Lưu sắp chìm.

Hắn không muốn bị chôn cùng.

Cho nên, vào giây phút cuối cùng, hắn chọn nhảy khỏi thuyền, thậm chí còn tự tay khoét thủng nó, để đổi lấy con đường sống cho chính mình.

Thật là… Phó Tử Áng vẫn luôn là Phó Tử Áng.

Luôn luôn ích kỷ, luôn luôn đặt lợi ích của mình lên đầu.

“Ngươi… ngươi điên rồi!” Lưu Uyển Oanh cuối cùng cũng phản ứng lại, lao tới, nắm lấy cổ áo hắn, điên cuồng lay.

“Phó Tử Áng! Ngươi là tên vong ân bội nghĩa! Cha ta vì cứu ngươi mà tốn biết bao công sức! Vậy mà ngươi… ngươi lại cắn ngược lại!”

“Ngươi còn mặt mũi nào nhìn ta?!”

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)