Chương 2 - Kiếp Này Ta Chọn Ai

“Ngươi… ngươi đúng là đứa con bất hiếu…”

Phía trên cao, Trương Vân Nghi an nhiên ngồi xem trò vui, còn có nhàn hạ bưng chén trà, thong thả thưởng thức.

Ánh mắt nàng ta lướt qua phía ta, ánh lên vẻ đắc ý khó che giấu.

Bộ dạng đó, ta thực sự không thể nào nhìn nổi.

Mũi chân ta khẽ điểm đất, thi triển bộ pháp mê tung, thoắt cái đã tránh khỏi cha ta, lượn một vòng tới trước mặt Trương Vân Nghi.

Ta thuận tay chụp lấy chén trà nóng hổi trên tay nàng ta, úp thẳng lên khuôn mặt tinh tế ấy.

“A!”

Tiếng thét đau đớn vang lên, trà nóng theo mặt nàng ta chảy vào trong cổ áo, từ khuôn mặt đến cổ đều đỏ ửng một mảng.

Nhân lúc nàng ta đau đớn rên rỉ, ta cúi người, ghé sát vào tai nàng, khẽ cười lạnh.

“Ngươi chẳng còn kiêu ngạo được bao lâu nữa đâu.”

“Chuyện năm xưa ngươi hạ độc giết chết mẫu thân ta, ta đã lần ra không ít manh mối rồi…”

“Đứa nghiệt nữ kia, ngươi đang làm gì đấy?!”

Phụ thân ngu ngốc của ta thấy kế thất yêu dấu bị ta sỉ nhục thê thảm như thế, lập tức vung một quyền thẳng vào sau đầu ta.

Ta nghiêng người tránh thoát, lạnh lùng liếc nhìn ông ta.

“Phụ thân, chiêu vừa rồi chính là sát chiêu nơi chiến trường đấy. Ngài nỡ lòng dùng để đối phó với chính nữ nhi ruột thịt của mình sao?”

Nếu là ta của kiếp trước, thiếu nữ vừa mới cập kê, hẳn đã không đủ nhạy bén, chắc chắn tránh không kịp.

Thế mới biết, trong mắt phụ thân, nữ nhi do chính thất thê sinh ra, chỉ là thứ không đáng bận lòng.

Phụ thân sững người một thoáng, trong mắt lóe lên một tia hối hận.

Nhưng chỉ trong chớp mắt, tiếng khóc thảm thiết của Trương Vân Nghi đã kéo hết tâm thần ông ta đi.

Phụ thân vội vàng nhào tới đỡ nàng ta dậy, đau lòng ngắm nhìn khuôn mặt bị bỏng đỏ ửng kia, miệng không ngớt xưng “tâm can bảo bối”.

Chén trà kia quả thực quá nóng, chỉ trong chốc lát mà da mặt nàng ta đã phồng rộp từng mảng.

Phụ thân cuống cuồng đến mức mồ hôi tuôn như mưa, bế xốc nàng ta lên, cuống quýt chạy đi tìm đại phu.

Trước khi đi còn không quên để lại lời ác độc.

“Xem ra trong nhà này đã không dung nổi ngươi nữa! Ngày mai, ta sẽ tìm một tên quân tốt, gả quách ngươi đi cho rảnh nợ!”

Ta hừ lạnh, khinh bỉ đảo mắt một vòng, rồi ung dung bước tới trước cổng phủ, dán một tờ cáo thị.

“Thù mẫu thân chưa báo, ai dám cưới ta, Giang Hiểu Nguyệt, ta tất sẽ lấy mạng hắn!”

Tấm cáo thị vừa dán ra, lập tức chấn động cả kinh thành, trở thành đề tài bàn tán sôi nổi khắp trà lâu tửu quán.

Đồng thời, cũng dẫn tới không ít kẻ nhàm chán, vốn dĩ rảnh rỗi tới mức phát cuồng, giờ lại hăng hái điều tra chân tướng cái chết của mẫu thân ta năm xưa.

Phải biết, đầu óc và miệng lưỡi của dân gian, khi kết hợp với nhau, hừ, còn biết bịa chuyện hấp dẫn hơn cả trong thoại bản.

Trương Vân Nghi chưa kịp dưỡng thương lành, đã bị vô số lời đồn thổi như dao chém tới, tức đến mức đau thắt tâm can.

Ngày ngày chỉ biết chui rúc trong lòng phụ thân ta, khóc lóc thê thảm, khiến ông ta đau lòng muốn chết.

Bởi vậy, phụ thân lại càng sốt ruột, chỉ hận không thể sớm ngày đem cái “tai họa” là ta đuổi ra khỏi phủ.

Dĩ nhiên, ông ta cũng từng nghĩ tới việc tìm ta gây sự.

Chỉ tiếc, sau vài lần động thủ, ông ta ngậm ngùi phát hiện — đánh không lại.

Ta thừa hưởng thần lực trời sinh từ mẫu thân, lại trải qua gần trăm năm trui rèn võ nghệ, giờ đây còn mạnh mẽ gấp bội.

Một tên đầu bếp nửa đường xuất gia như phụ thân, lấy đâu ra bản lĩnh mà đấu nổi với ta?

Năm đó, nếu mẫu thân không có mắt, sao có thể nhìn trúng tên ngốc này chứ?

Bất quá, ta cũng không ngờ, phụ thân thỉnh thoảng cũng có lúc đầu óc tỉnh táo.

Tìm trong đám thuộc hạ không ra ai dám cưới ta, ông ta liền mặt dày tới cầu xin trước long nhan.

Không ngờ thật sự cầu được cho ta một mối hôn sự.

Đối tượng, chính là An Dật Vương — kẻ từng mất cả đôi chân trên chiến trường, cũng là đại địch lớn nhất của Lục Mặc Ương ở kiếp trước.

Nghe nói, hắn khi chinh chiến ngoài sa trường bị trọng thương, mất đi khả năng làm nam nhân, từ đó tính tình đại biến, trở nên hung tàn, khó lường, giết người không chớp mắt.

Nhiều lần bị người ta bắt gặp, sau khi sát hại đám nha hoàn dám trèo giường, cả người bê bết máu, trông chẳng khác gì ác quỷ nơi nhân gian.

Tiếng xấu của hắn so với ta — kẻ bị mệnh danh là ác nữ kinh thành — chỉ có hơn chứ không kém, khiến các thiếu nữ trong thành nghe danh đều biến sắc, không ai dám gả.

Phụ thân ngu ngốc trở về, lạnh lùng ném thánh chỉ cho ta, cười nhạt mỉa mai.

“Không phải ngươi vẫn chê mẫu thân ngươi chỉ biết tìm cho ngươi bọn công tử lêu lổng ăn chơi sao?”

“Giờ thì tốt rồi, người này chiến công hiển hách, lại là thần tượng thuở nhỏ ngươi ngưỡng mộ, chắc ngươi chẳng còn lời nào để oán thán nữa nhỉ?”

3

Khoảnh khắc đón lấy thánh chỉ, ta đã biết, kiếp này ta và Lục Mặc Ương chỉ có thể coi nhau như người xa lạ.

Có lẽ vì đời trước từng ân ái sâu nặng, nghĩ tới đây, trong lòng ta không khỏi nghẹn đắng, nhoi nhói tựa có đá đè ngang ngực.

Chợt lại nhớ tới kiếp trước, khi ta rơi vào cảnh khốn khó, còn chàng thì vì quốc sự mà không có mặt ở kinh thành, người đưa tay ra cứu giúp ta, lại chính là An Dật Vương.

Nghĩ đến đó, ta chợt cảm thấy, nhân quả xoay vần, hết thảy đều đã có thiên định.

n tình của kiếp trước, liền dùng kiếp này để hoàn trả.

Dẫu rằng An Dật Vương mất đi khả năng làm trượng phu, tính tình trở nên tàn bạo khó lường.

Thế nhưng về cuối đời, hắn dốc hết gia sản để cấp áo phát lương cho các tướng sĩ ngoài biên ải, thu dưỡng vô số hài nhi mồ côi sau chiến loạn.

Tuy không có con nối dõi, nhưng lại có hàng trăm hàng ngàn đứa trẻ xem hắn như phụ thân mà phụng dưỡng.

Nếu ta gả đi, vừa không cần hầu hạ trượng phu, lại chẳng phải sinh dưỡng con cái, chỉ cần an nhiên hưởng thụ sự phụng dưỡng của vô số nghĩa tử, tính ra quả thực là một mối làm ăn lời to lãi lớn.

Bởi vậy, Trương Vân Nghi vốn mong ngóng được nhìn thấy ta tức giận dậm chân, giờ chỉ có thể trơ mắt nhìn ta hí hửng chạy tới kho bạc, rút ngân lượng chuẩn bị sính lễ và trang sức cưới.

Thấy ngân lượng ta xuất ra ngày càng nhiều, nàng ta mấy lần suýt nhịn không nổi, muốn trở mặt.

Chỉ tiếc, lần nào cũng bị phụ thân ngu ngốc của ta áp chế xuống.

“Không sao, chỉ cần nó gả đi, từ nay về sau, mọi thứ trong nhà này đều là của ngươi và tiểu nhi tử rồi.”

Dù Trương Vân Nghi có thấy buồn nôn thế nào, cuối cùng cũng đành phải nuốt giận mà chịu đựng.

Chỉ tiếc, phụ thân ngu ngốc ấy, rốt cuộc vẫn tính toán nhầm.

Khi ta lấy ra danh sách sính lễ của mẫu thân lưu lại, đường hoàng vào viện Trương Vân Nghi dọn đồ, thậm chí còn cho người tháo luôn chiếc giường khắc hoa mà nàng ta và phụ thân cùng nằm, thì Trương Vân Nghi rốt cuộc nhịn không nổi nữa.

Nàng ta, với gương mặt vừa mới tiêu sưng sau khi nổi bọng nước, tức đến nỗi lao thẳng tới sân viện, nơi ta đã chất đống quá nửa gia sản của tướng phủ.

“Giang Hiểu Nguyệt! Ngươi muốn chuyển sạch cả Giang phủ đi hay sao? Ngươi chỉ là đứa con gái xuất giá, dựa vào đâu mà lấy đi nhiều thứ như vậy?”

Ta nhàn nhã giơ cao danh sách sính lễ trong tay, liếc mắt khinh miệt nhìn nàng ta.

“Dựa vào đây!”

“Đây đều là tài vật hồi môn của mẫu thân ta, mà bây giờ ta mới chỉ thu hồi được một nửa thôi đấy.”

Sắc mặt nàng ta tức khắc trắng bệch như giấy.

Ta chắp tay thong dong đứng đó, mắt lướt qua từng món cổ vật, từng bộ bàn ghế chạm trổ, lạnh lùng bật cười.

“Đường đường một Giang phủ rộng lớn thế này, ngoại trừ viện tử do bệ hạ ngự ban, thì những thứ còn lại… hừ, chẳng phải đều nên chuyển sạch sao?”

Trương Vân Nghi quét mắt nhìn quanh sân viện, lông mày khẽ giật, rồi hừ lạnh một tiếng.

“Đúng là lòng tham không đáy!”

“Nói cho ngươi biết, chuyện này tuyệt đối không thể!”

“Nay ta sẽ lập tức đi bẩm báo với lão gia, xem ông ấy có thể khoanh tay đứng nhìn hay không!”