Chương 1 - Kiếp Này Nói Cùng Em

01.

“Giải Hạc Vàng cho nam diễn viên chính xuất sắc nhất là, Lương Việt!”

Dưới ánh đèn sân khấu, Lương Việt trên người mặc vest và đi giày da bước lên bục nhận giải.

Anh ấy đi đến gần micro và phát biểu nhận giải.

“Để nhận được giải này, tôi xin chân thành cảm ơn người đại diện của tôi, Trình Triệt.”

Có hàng chục máy quay phim chĩa về phía tôi.

Tôi mỉm cười lịch sự.

Lương Việt tiếp tục nói:

“Cô ấy đã nợ tôi một mạng người.”

Cả khán phòng náo động, vẻ mặt hoàn hảo thường ngày của tôi đã hoàn toàn sụp đổ.

Tôi không hiểu.

Kể từ khi Lương Việt ra mắt, tôi vẫn luôn đi theo anh ấy.

6 năm mà nói, tôi đã làm việc rất chăm chỉ, hết lòng hết dạ để giúp anh ấy có được nguồn tài nguyên thời trang nhờ vào các mối quan hệ của tôi.

Còn giúp anh ấy giải quyết các mối nguy cơ đình công của hậu cung fan chung thành của anh ấy.

Ngay cả bộ phim mà anh ấy đoạt giải lần này cũng là bộ phim mà tôi đã giúp anh ấy có được vai nam chính bằng cách thiếp lập các mối quan hệ.

Tôi tự hỏi, mình chưa từng đối xử tệ với anh ấy điều gì.

Tại sao anh ấy lại muốn hủy hoại tôi?

Có vô số máy quay đang hướng về Lương Việt trên sân khấu nhận giải, và lễ trao giải đang được truyền hình trực tiếp trên tất cả các nền tảng truyền thông lớn.

Anh ấy lên án, chỉ trích và tố cáo tôi, kéo dài suốt ba phút và sau đó bật khóc.

Kết thúc buổi lễ, tôi đã bị bao vây bởi giới truyền thông bên ngoài hội trường.

“Cô Trình Triệt, có phải cô cho rằng danh tiếng còn quý hơn mạng người?”

“Ép buộc bạn gái của Lương Việt phá thai, là bởi vì cô đố kỵ với cô ấy phải không?”

“Có phải cô vẫn luôn quay roi tinh duc Lương Việt đúng không?”

“Rốt cuộc một sinh mạng trong mắt cô được tính bằng gì?”

Sau đó, cuộc phỏng vấn trở thành một cuộc cãi vã.

Những người hâm mộ xung quanh đã đập vỡ chai lọ, ném rác rưởi vào người tôi.

Những thứ tôi đã dày công vun vén đã bị phá huỷ vào ngày hôm nay.

Có một chiếc cốc giữ nhiệt đập vào đầu tôi, m//áu chảy dọc theo xương mày và chảy vào mắt.

Hòa lẫn với nước mắt, làm trôi mất lớp trang điểm của tôi.

Tôi cười khổ, hóa ra nhiều năm như vậy rồi, tôi ở trong mắt của Lương Việt là chỉ là một hung thủ đã hại ch//ết con của anh ấy.

Mọi nỗ lực của tôi chỉ là bước đệm cho sự trả thù của anh ấy.

Trong lúc xô đẩy, fan cuồng đã chụp lấy máy quay phim và đập nó vào tôi.

Sau gáy tôi có hơi âm ấm nhớp nháp, máu từ từ chảy xuống bộ lễ phục màu chàm đang mặc trên người.

Lương Việt từng nói, tôi mặc bộ lễ phục có màu chàm này sẽ mang vận khí tốt cho anh ấy.

Vì vậy, tôi sẽ mặc nó vào những dịp quan trọng của anh ấy.

Không nghĩ đến, lần cuối cùng tôi mặc nó,

Là để chào đón cái ch//ết của mình