Chương 7 - Kiếp Này Mười Triệu Là Của Tôi
Ngày hôm sau, khi kết quả xổ số được công bố, tôi nhìn dãy số trúng thưởng rồi khẽ thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Sống lại một đời, nhưng con số trúng vẫn không thay đổi—vẫn là tấm vé trong tay tôi.
Vì đã từng trải qua niềm vui trúng độc đắc ở kiếp trước, lần này tôi bình tĩnh chấp nhận kết quả.
Chẳng bao lâu sau, một số điện thoại lạ gọi đến.
Tôi mơ hồ đoán được là ai.
Vừa bắt máy, quả nhiên là giọng của Lâm Du vang lên, hơi run rẩy:
“Hạ Nhược Dao, hôm đó lúc cậu đi, có mang theo vé số của tôi không?”
“Cậu chẳng phải đã giật lại đống vé số đó rồi còn gì?”
Lâm Du lẩm bẩm: “Không đúng, không thể nào… Sao lại không trúng tấm nào chứ?”
Cô ta vẫn tin rằng tấm vé trúng giải mười triệu nằm trong xấp vé đã từng đưa tôi. Nhưng cô đâu biết, ngay từ đầu… đống vé đó hoàn toàn không trúng gì cả.
“Có phải cậu trộm vé số của tôi không? Là cậu đúng không!?”
Giọng Lâm Du lập tức trở nên hung dữ.
Tôi bật cười nhẹ:
“Tôi có lấy hay không, chẳng phải cậu rõ nhất sao?”
Cô ta không hề biết số trúng giải là gì, chỉ chắc mẩm rằng trong đống vé mình đưa tôi chắc chắn có một tấm trúng.
Cho nên khi cô ta cướp lại từ tay tôi, còn cẩn thận kiểm tra kỹ lưỡng, đảm bảo không sót lại tấm nào.
Giờ cô ta đổ hết tội lên đầu tôi, chẳng qua chỉ là không muốn đối mặt với sự thật—vé số của cô ta hoàn toàn không trúng thưởng.
Không trúng đồng nào, nghĩa là… hàng loạt khoản nợ mà cô ta vay mượn cũng chẳng thể trả nổi.
Lâm Du không chịu nổi sự thật ấy, cứ lẩm bẩm đi lẩm bẩm lại:
Tại sao… tại sao lại như vậy? Sao lại không trúng…”
Cô ta vẫn chưa hiểu ra.
Tôi lạnh lùng đáp:
“Thì vì đơn giản là, những tấm vé đó chẳng có cái nào trúng cả.”
“…Cậu có ý gì?” – Lâm Du chưa kịp phản ứng.
Một lúc sau, cô ta mới bừng tỉnh:
“Hạ Nhược Dao, chẳng lẽ… cậu cũng trọng sinh rồi!?”
Cuối cùng Lâm Du cũng nhận ra—cô ta không phải người duy nhất sống lại.
“Đồ tiện nhân! Là cậu giở trò với vé số của tôi đúng không!?
Có phải cậu tráo vé rồi cướp mất tấm trúng thưởng của tôi đúng không!? Mau trả vé lại cho tôi!”
Đến giờ phút này cô ta vẫn khăng khăng rằng mình là người trúng số, chỉ là bị tôi lấy mất.
Tôi bình thản đáp:
Lâm Du, ở kiếp trước, mấy tấm vé mà cậu đưa cho tôi vốn dĩ… chẳng trúng gì cả.”
Tôi nói ra sự thật, nhưng cô ta vẫn không tin.
“Không thể nào!” – Cô ta hét lên. “Nếu vậy thì tại sao cậu lại trúng được mười triệu ở kiếp trước!?”
“Chẳng lẽ chỉ có cậu biết mua vé số à? Tấm vé trúng thưởng là tôi tự mua, không phải lấy của ai.”
Hôm đó là sinh nhật tôi. Nhưng tôi vừa bị cấp trên quấy rối, khi phản kháng thì lại bị công ty đuổi việc.
Tôi kể với bố mẹ thì chỉ bị trách ngược lại, nói tôi ăn mặc không đàng hoàng mới bị sàm sỡ.
Chiếc bánh sinh nhật tôi đặt cũng bị làm rơi vỡ tung.
Tôi ôm một bụng tủi thân chẳng biết trút vào đâu, cảm thấy cả ngày hôm đó thật tồi tệ.
Đi ngang qua tiệm vé số, tôi bỗng nảy ra ý định mua thử một vé, nghĩ bụng: “Biết đâu vận xui của mình đổ dồn vào chuyện khác, còn vận may lại trúng số thì sao.”
Thế là tôi mua một tấm vé—và cuối cùng trúng thật.
Nhưng Lâm Du vẫn không chịu tin.
Cô ta gào lên điên dại:
“Tôi không tin! Nhất định là cậu trộm vé trúng của tôi!”
Tôi chẳng thèm để ý đến cơn điên loạn của cô ta nữa, thẳng tay dập máy.
Kiếp trước, khi tôi muốn chia cho cô ta một nửa giải thưởng, cô ta còn có thể nhẫn tâm đẩy tôi xuống từ sân thượng.
Kiếp này, khi cô ta đang nợ ngập đầu, ai biết được cô ta còn có thể điên đến mức nào…
Ngay sau khi dập máy, tôi liền thu dọn đồ đạc rời khỏi căn hộ thuê và tìm một khách sạn để tạm trú.
Sau đó, tôi đặt vé máy bay đi du lịch vào hôm sau để thư giãn đầu óc.
Chương 9
Trước đó để đảm bảo an toàn, tôi đã lắp camera trước cửa phòng trọ.
Sau khi ổn định ở khách sạn, tôi mở điện thoại kiểm tra camera.
Quả nhiên, chưa bao lâu sau khi tôi rời đi, Lâm Du đã xuất hiện.
Cô ta điên cuồng đập cửa, la hét đòi tôi ra ngoài.
Nhưng tôi đã không còn ở đó, cô ta có gào đến rách cổ cũng vô ích.
Cuối cùng vì gây náo loạn, Lâm Du bị bảo vệ đến đưa đi.
Sau đó, cô ta liên tục gọi cho tôi. Tôi không chút do dự chặn luôn số của cô ta.
Hôm sau, tôi lên máy bay đi du lịch ở tỉnh thành lớn, đồng thời tranh thủ mang vé số đi đổi để tránh đêm dài lắm mộng.
Trong thời gian đó, một đồng nghiệp cũ ở tiệm trang sức nhắn cho tôi, kể rằng Lâm Du đã đến cửa hàng tìm tôi.
Cô ấy hỏi tôi có đắc tội với ai không, vì lúc Lâm Du tới, tóc tai rối bù, mắt đỏ ngầu, nhìn như người điên, dọa người ta sợ chết khiếp.
Đáng tiếc là tôi đã bị đuổi việc chỉ sau một ngày vì Trần Giang gửi đơn tố cáo, nên cô ta có đến cũng chẳng tìm thấy tôi.