Chương 11 - Kiếp Này Là Oan Gia
Hắn nhìn ta, mỉm cười nhẹ,
trên tay là cung tên,
nụ cười kia trong vắt như gương, không hề dính chút oán hận:
“Tô Dao.”
Cách hắn gọi tên ta, nhẹ như gió xuân.
Có lẽ gió tuyết đã cuốn trôi hết chất hận trong giọng nói,
nên khiến câu ấy nghe hiền hòa lạ lùng.
Ta run giọng:
“Mạnh An, ngươi định làm gì?”
“Không làm gì cả.”, Hắn nói dịu dàng., “Chỉ muốn để ngươi nhìn xem nàng ta chết thế nào mà thôi.”
“Vì tỷ ta? Ngươi vì a tỷ ta mà đến nỗi này sao, Mạnh An?”
Ta choáng váng,
ta chưa bao giờ biết hắn yêu a tỷ đến vậy.
Hóa ra tình cảm hắn dành cho a tỷ sâu như vực.
Rồi trong đầu ta chợt lóe lên một ý niệm kinh hoàng:
Có phải, cũng như ta và hắn vướng kiếp nợ ba đời,
hắn và người trong lòng, a tỷ ta,
cũng dây dưa qua vô số kiếp?
Vì vậy, hắn mới hóa điên, hóa cuồng đến thế?
Mạnh An chỉ cười, không đáp.
“Tỷ tỷ!”
Muội muội ta thét lên thảm thiết,
run rẩy nhìn mũi đao hắn rút ra từ tay áo,
từng nhát cắt đứt mái tóc dài của mình.
Lưỡi đao lướt qua cổ chưa đến nửa tấc,
nàng khóc nấc, tuyệt vọng nhìn ta:
“Tỷ tỷ! Cứu muội!”
“Mạnh An!”, Ta hét., “Nàng có tội gì? Nếu hận, hãy hướng vào ta!”
Hắn giả điếc, lui lại vài bước, lắp tên lên dây cung.
Động tác ấy thành thục vô cùng, như đã tập ngàn lần.
Mũi tên nhắm thẳng vào muội muội ta đang khóc:
“Nếu nàng chết, chẳng phải là vì ngươi sao, Tô Dao?”
“Ngươi sẽ đau lòng.”
Dây cung căng đến cực hạn.
Ta không còn kịp suy nghĩ gì nữa,
chỉ rút đoản đao trong tay áo,
lao thẳng về phía hắn.
Gió quất rát mặt, tuyết bay mù trời.
Hắn nghe tiếng bước chân,
quay người lại, cung tên giương thẳng về phía ta.
Hắn dường như nói gì đó,
nhưng gió tuyết quá lớn, ta không nghe rõ.
Chỉ thấy đôi mắt đen thẳm của hắn,
không thể đoán được bên trong là gì.
Ta biết, mũi tên này nhất định sẽ trúng đích.
Nhưng ta cũng không dừng lại.
Ta nhắm mắt.
Nghe thấy,
“Vút!”
m thanh xé thịt rợn người.
Tai ù đi,
gió tuyết bỗng lặng im.
Những giọt máu đỏ rực tí tách rơi xuống tuyết,
nở thành những bông mai đỏ tươi.
Ta ngẩng đầu, sững sờ.
Trước mặt là chàng thiếu niên.
Đoản đao cắm sâu trong ngực hắn.
Hắn cúi đầu nhìn ta.
Trong mắt hắn là ánh sáng trong suốt như suối ngọt,
và bên môi, nụ cười rất khẽ,
không còn oán hận, chỉ có một thoáng dịu dàng.
Ta quay đầu.
Mũi tên của hắn ghim xuống tuyết,
đầu tên chĩa xuống đất.
Áo xanh của hắn loang dần máu đỏ,
lúc ấy ta mới nhận ra,
áo này ta đã từng thấy.
Kiếp đầu tiên, khi ta gặp hắn,
hắn cũng mặc y hệt bộ thanh sam này.
“Không đau.”, Hàng mi hắn run run,
nhưng vẫn đưa tay xoa đầu ta,
giống hệt cái lần trên xe ngựa khi ta quay lại nhìn.,
“Ta không sợ đau, đồ ngốc Dao Dao.”
Hắn nhét một túi vải vào tay ta:
“Tô Dao.”
“Đừng gặp lại ta nữa.”
Tuyết trắng phủ dày,
đầy rẫy những đóa mai đỏ thắm.
Hắn như chìm vào giấc ngủ, khép mắt yên bình.
Ta cúi xuống, mở chiếc túi.
Bên trong là rất nhiều cá khô nhỏ.
Thì ra hắn vẫn nhớ.
Kẻ lừa gạt to xác này…
Ta khẽ nói:
“Thật ra, ta cũng chẳng sợ đau đến thế.”
“Chỉ là sợ, nếu nhắm mắt lại,
Từ nay về sau,
dẫu có muôn kiếp,
cũng không còn được thấy chàng nữa.”
Chỉ muốn, được nhìn chàng thêm một lần cuối.
Diêm Vương đọc xong câu chuyện nhân gian, chỉ lặng lẽ ngồi trở lại bên án thư của mình.
Giữa hắn và Mạnh An có một giao ước, hắn đã hứa sẽ không nói cho Tô Dao biết.
Mạnh An mang theo mười kiếp xui xẻo, ai gặp hắn, kẻ đó đều vạ lây.
Ba đời trước của hắn đều thảm khốc vô cùng.
Dẫu lúc đầu có huy hoàng bao nhiêu, cuối cùng cũng đều rơi vào cảnh diệt môn, lưu đày hoặc chết thảm.
Còn nếu chẳng may trở thành thê tử của hắn, thì cũng sẽ bị nghiệp duyên quấn chặt, chết trong đau đớn vạn phần.
Kiếp thứ nhất, Tô Dao chết trong vụ tru di tam tộc của phủ Mạnh An.
Kiếp thứ hai, nàng chết trên đường lưu đày đến Lĩnh Nam cùng hắn.
Kiếp thứ ba, nàng lại chết trên đường chạy loạn, trong tay hắn.
Đến lúc ấy, Mạnh An cuối cùng cũng tin.
Hắn không chịu nổi việc mỗi lần nhìn thấy nàng chết trong tay mình,
nên đã tìm đến Diêm Vương.
Hắn nói:
“Dù phải trả giá thế nào, chỉ cầu nàng một đời bình an vô sự.”
Diêm Vương cười nhạt:
“Việc đó dễ thôi.
Chỉ cần giữa hai người không còn tình duyên,
thì số mệnh của nàng vốn dĩ đã an ổn suốt đời.”
“Diêm Vương, nếu người không cho ta xem gương tiền sinh,
ta sẽ không đi đầu thai!”
“Không được, không được!
Ta đã hứa với Mạnh An, không để ngươi xem.”
“Tại sao không cho ta xem?”
“Hắn nói, kiếp trước hắn xấu xí, không đủ phong lưu tuấn mỹ,
sợ ngươi thấy rồi cười hắn.”
“Không cho xem ta lại càng muốn cười hắn!”
Diêm Vương bị ta năn nỉ đến không chịu nổi,
cuối cùng đành mở gương tiền sinh.
Ta vội vàng nhìn vào.
Và trong gương,
ta thấy một Mạnh An mà ta chưa từng biết.
Kiếp thứ tư, khi hai ta cùng bước lên đài luân hồi,
ta đứng yên trên bệ sáng,
hắn không nhảy xuống ngay, chỉ nhìn ta thật lâu,
ánh mắt không chớp, giọng nhẹ như gió:
“Tô Dao,
sau kiếp này,
nàng phải bình an cả đời.”