Chương 2 - Kiếp Này Không Là Mẫu Nghi Thiên Hạ

Thấy Lý Hoán, Lâm Thanh Uyển hành lễ.

“Thái tử điện hạ cũng ở đây sao?”

Lý Hoán mỉm cười tiến lên, lấy từ ngực áo ra một gói điểm tâm đưa cho muội ấy.

“Cho muội, là bánh hoa đào.”

Nói rồi, còn cố tình quay sang ta giải thích:

“Hai tỷ muội các nàng mỗi người một vị yêu thích, nếu không chia đều, lại bị nói là thiên vị.”

Ta cúi đầu nhấp trà, không lên tiếng.

Trước kia, ta từng ngỡ rằng Lý Hoán trong lòng có ta.

Mẫu thân ta là nghĩa nữ của Thái hậu, từ nhỏ ta được tự do ra vào hoàng cung.

Nghe mẫu thân kể, khi còn nhỏ, ta gặp ai cũng khóc, chỉ duy Lý Hoán là có thể khiến ta mỉm cười.

Lớn hơn một chút, ta như chiếc đuôi nhỏ, suốt ngày chạy theo sau lưng chàng.

Mùa xuân chàng dắt ta thả diều trong ngự hoa viên.

Mùa hè, chàng mời ta đến hành cung tránh nóng.

Mùa thu, chàng che chở ta đi thưởng cảnh ngoài thành.

Mùa đông, chàng cầm dây thừng, hào hứng dẫn ta đi bên hồ Tuyền bắt thỏ hoang.

Xuân hạ thu đông, đâu đâu trong tuổi thơ ta cũng có bóng hình chàng.

Đến khi chàng được lập làm Thái tử, không còn thời gian rong chơi, ta liền lặng lẽ ở bên, giúp chàng mài mực, châm trà.

Ta từng ngỡ, khi đã cùng nhau đi qua bốn mùa, thì sẽ nắm tay nhau trọn một đời.

Cho đến khi đời trước, vào đại yến thọ lễ của Thái hậu, ta và Lâm Thanh Uyển mỗi người có chốn quy y riêng, ta mới biết…

Người trong lòng Lý Hoán, chưa từng là ta.

Ta vào Đông Cung, trở thành Thái tử phi.

Còn Lâm Thanh Uyển xuất giá, theo Mục Liên An đến biên cương.

Biên cương giá lạnh, Lâm Thanh Uyển mắc b ,ệnh h ,iểm ngh ,èo rồi q ,ua đ ,ời.

Tin nàng mất truyền về Trường An, đêm ấy, Lý Hoán ngồi lặng trong sân suốt cả đêm.

Từ ngày đó, chàng không còn chạm vào ta nữa.

Về sau Lý Hoán đăng cơ, hậu cung tràn đầy những gương mặt mới.

Con cái từng đứa một ra đời, làm náo động chốn thâm cung vắng lặng.

Duy chỉ ta, cả đời không có lấy một đứa con thuộc về mình.

Ngày Lý Hoán băng hà, ta khóc đến tâm can đ ,ứt đ ,oạn.

Nhưng sau đó, ám vệ mà Thái hậu để lại cho ta mới nói ra một bí mật:

Lý Hoán không ch ,et.

Chàng dùng kế giả ch ,et, trốn khỏi hoàng cung, đến biên ải làm người giữ mộ.

Mà ngôi mộ ấy, là của Lâm Thanh Uyển.

Thực ra, ta sớm nên nhận ra.

Giống như chiếc bánh hạt dẻ kia, xưa nay vốn chỉ là thứ điểm tâm phụ họa bên cạnh bánh hoa đào.

Phần ta, luôn do thị tùng mang tới.

Còn phần của Lâm Thanh Uyển, thì được chính tay chàng giữ trong lòng.

3

Lâm Thanh Uyển mỉm cười nhận lấy điểm tâm, khoác tay ta thân thiết bước lại gần.

“A tỷ, hôm nay Thái hậu nương nương chỉ triệu mình tỷ vào cung, ngay cả muội và mẫu thân cũng không được đi theo. Người đã nói gì với tỷ thế? Là… chuyện chỉ hôn có phải không?”

Đôi mắt tròn xoe của nàng đảo một vòng đầy lanh lợi.

Mẫu thân thì lộ rõ vẻ mong đợi.

Lý Hoán giả vờ ho nhẹ một tiếng, quay mặt đi,

nhưng ánh mắt vẫn không ngừng liếc nhìn về phía ta, rõ ràng đang rất đau lòng.

Ta bình thản rút tay ra khỏi tay nàng:

“Không có gì đâu, chỉ là nói chút chuyện nhà thường tình.”

Mẫu thân là người hiền hậu.

Từ sau khi tiểu thiếp của phụ thân, mẹ ruột của Lâm Thanh Uyển, qua đời, bà đã đưa nàng về nuôi dạy như con ruột.

Ngoại trừ thân phận, mọi đãi ngộ nàng nhận được không khác gì ta.

Nàng bá vai mẫu thân làm nũng:

“Giờ thì a tỷ cũng có bí mật giấu muội rồi.”

Ở đời trước, sau khi biết được chuyện Lý Hoán giả chết, ta dần dần hiểu ra nhiều điều.

Ta biết chàng là vì không thể cãi lại ý chỉ của Thái hậu nên mới bất đắc dĩ cưới ta.

Ta cũng biết, vào ngày cập kê của Lâm Thanh Uyển, chàng từng đích thân tặng nàng một cây trâm, lập lời thề biển hẹn non.

Nhưng Lâm Thanh Uyển từ nhỏ đã biết ta si mê Lý Hoán.

Bao đêm thiếu nữ u sầu, ta và nàng nằm cùng chăn, cùng gối, rúc vào nhau tâm sự những điều chẳng thể nói ra ngoài miệng.

Sau này khi biết hết mọi chuyện, ta mới hiểu ý nghĩa của câu nói mà nàng thì thầm với ta vào ngày rời khỏi thành:

“A tỷ, điều khiến người ta khắc cốt ghi tâm, xưa nay chưa bao giờ là tương thủ cả đời.”

Ta chưa từng nghĩ sẽ ngăn cản hạnh phúc của bất kỳ ai.

Nhưng bọn họ không nên dùng nỗi cô độc của cả một đời ta để thành toàn cho mối tương tư của họ.

Ở kiếp này, ta không còn rảnh rỗi để diễn vở kịch “tỷ muội thâm tình” cùng nàng nữa.

Mẫu thân cười gượng:

“Đứa ngốc này, nói gì kỳ vậy? A tỷ con bao giờ giấu con chuyện gì?”

“Từ nhỏ đến lớn, cái gì tốt cũng đều nghĩ đến con trước.”

Ánh mắt Lâm Thanh Uyển càng thêm sáng rực:

“Đúng vậy, a tỷ từ nhỏ đã luôn nhường nhịn muội.”

“Vậy nên… nếu muội muốn gả cho Thái tử, thì cũng được phải không?”

Mẫu thân hoảng hốt, vội quát:

“Không biết lễ nghi! Thái tử điện hạ còn ở đây, con ăn nói hồ đồ gì vậy!”