Chương 1 - Kiếp Này Em Sẽ Không Buông Tay Anh
Sau khi bị b ,ắ //t n ,ạ /t đến ch ,et, anh trai tôi mắt đỏ ngầu vội vã từ nước ngoài trở về, mua một con d ,ao.
Một tháng sau, mười lăm kẻ b ,ắ /t n ,ạ /t kia xuất hiện trên bản tin, ch ,et trong tình cảnh th ,ê th ,ảm.
Nhìn anh trai từng bước rơi vào vực sâu, t ,im tôi đ ,au như bị d ,ao c ,ắ /t, giây tiếp theo liền sống lại vào năm m ,ười t ,u .ổi.
Đó là lần đầu tiên tôi gặp anh trai, chàng th ,iếu n ,iên toàn thân đầy gai đứng trong phòng khách, ánh mắt khinh thường nhưng sắc bén nhìn chúng tôi.
Tôi hít hít mũi, lao tới ôm chặt lấy anh.
“Anh ơi, kiếp này em sẽ không buông tay anh nữa.”
1
Tôi bị người bạn thân nhất l ,ừa đến quán b ,ar đó.
Trong phòng bao có mười bốn người, cộng thêm cô ta là mười lăm.
Những chuyện sau đó tôi không còn nhớ rõ.
Tôi chỉ nhớ, khi th ,i th ,ể đầy th ,ương t ,í //ch của tôi được đưa về nhà, cha tôi tóc bạc chỉ sau một đêm, còn mẹ kế thì ngất lịm đi.
Không biết từ đâu, Tống Hằng biết được chuyện, l ,ừa qua bác sĩ, giấu mọi người, lén trốn từ nước ngoài về.
Chỉ có bốn người trong gia đình tôi biết, Tống Hằng, người anh trai do mẹ kế mang đến, là một kẻ đ ,iên c ,uồng.
Tôi lơ lửng bên cạnh Tống Hằng, cứ bám chặt lấy anh, muốn xem rốt cuộc anh sẽ làm gì.
Anh đến nhà x ,ac nhìn tôi đầu tiên.
Đôi mắt đỏ hoe, nơi đáy mắt cuộn trào cơn giận dữ như sóng thần.
Anh cẩn thận nâng bàn tay r ,ách n ,á //t của tôi, áp sát vào má mình.
“Âm Âm…”
Đây là lần đầu tiên anh gọi tôi là “Âm Âm”, trước đây anh luôn gọi tôi với vẻ khó chịu: “Đồ phiền phức.”
Tôi theo phản xạ khẽ đáp lại một tiếng, rồi mới sực nhớ anh đâu thể nghe được, liền xấu hổ dụi mũi.
“Anh sẽ tr ,ả th ,ù cho em.”
“Mười lăm đứa đó, một đứa cũng đừng hòng thoát.”
Giọng anh mang theo đ ,ộc ý khiến trái tim tôi run lên.
Lúc nhỏ, mỗi lần tôi gọi “anh ơi” và bám theo anh, anh đều cau có: “Ai là anh cô? Biến xa chút!”
Về sau, tôi không gọi nữa.
“Anh ơi…”
Tôi ngẩn người, giây tiếp theo, Tống Hằng đã xoay người bước ra ngoài.
2
Tống Hằng mua một con d ,ao thật sắc.
Trước tiên, anh b ,ắt c ,ó //c cô bạn đã l ,ừa tôi, từng mảnh từng mảnh c ,ắ //t t ,h //ịt cô ta.
Rồi dùng điện thoại của cô ta hẹn mười bốn người còn lại đến quán b ,ar đó.
Cha mẹ của bọn chúng đều quyền thế ngập trời, trong quá trình điều tra đã tranh thủ được tại ngoại, điều đó lại càng thuận lợi cho Tống Hằng.
Khi bọn chúng cười cợt bước vào quán b ,ar, thứ chờ đợi họ là từng phần t //h ,i t //h ,ể của cô gái kia và Tống Hằng toàn thân đầy m ,au.
Tất cả những gì tôi đã chịu đựng, Tống Hằng đều trả lại cho họ.
Có kẻ kêu đ ,au, Tống Hằng cười lạnh, t ,ú /m tóc hắn lên.
“Lúc các người đối xử với em gái tôi như vậy, có từng nghĩ cô ấy cũng sẽ đ ,au không?”
Tiếng l ,a h ,ét, cầu xin, ch ,ử //i r ,ủa, hối hận…
Từng âm thanh trộn lẫn, tiễn mười lăm kẻ đó cùng rơi xuống đ ,ị //a ng ,ục.
Tống Hằng không hề tính trốn chạy.
Khi người ta phát hiện ra những x ,ac ch ,et ấy, anh đã đứng trên tầng thượng của tòa nhà trung tâm, nh ,ả /y x ,uống từ đó.
“Không…!”
Tôi vô thức hét lên, tay chộp lấy khoảng không.
Ngay sau đó, một cơn đ ,au dữ dội ập đến, tôi ngất lịm.
Mở mắt ra, đ ,ập vào mắt là chiếc giường công chúa quen thuộc.
Tôi sững sờ bước đến trước gương, đưa tay chạm vào gương mặt mình.
Là tôi khi m ,ười t ,u .ổi.
3
Cha tôi, lúc đó còn tóc dày rậm, đẩy cửa bước vào khiến tôi hơi không quen.
Dù sao thì mấy năm sau, ông cũng hói rồi.
“Âm Âm, anh Tống Hằng đã tới dưới nhà rồi, con xuống chào anh một tiếng, sau này còn phải sống chung với nhau.”
Tôi lăn một vòng khỏi giường, chưa kịp xỏ giày đã “thình thịch thình thịch” chạy xuống bậc thang tầng hai.
Dưới nhà, th ,iếu n ,iên g,ầy g,ò đứng thẳng tắp trong phòng khách, ngẩng đầu nhìn chúng tôi bằng ánh mắt lạnh lùng và bất cần.
Tôi nằm úp người lên lan can, chạm phải ánh mắt đầy địch ý của anh.
Mẹ kế đẩy nhẹ anh một cái:
“Tống Hằng, mau chào em gái con đi.”
Tống Hằng nhếch môi đầy thách thức, chậm rãi mở miệng:
“Đồ phiền phức.”
Gương mặt mẹ kế và cha tôi trầm hẳn xuống, còn tôi thì chân trần “bịch bịch” chạy đến trước mặt Tống Hằng, ôm chặt lấy eo anh.
“Không phải đồ phiền phức, em là em gái anh.” Tôi ngẩng đầu lên, để mặc nước mắt tuôn trào.
“Anh ơi, kiếp này có thế nào em cũng sẽ không buông tay anh nữa.”
4.
Tôi biết Tống Hằng là kẻ có chút điên cuồng từ khi anh ra tay hành hạ một con thỏ thịt.
Ở kiếp trước, từ lúc anh về nhà tôi, toàn thân đầy gai nhọn, anh hết lần này đến lần khác đẩy tôi ra xa.