Chương 4 - Kiếp Này Có Cơ Hội Gặp Lại

“Ôn Niệm, ta không có ý đó… Ta chỉ là… không ngờ ngươi thật sự có. Ta tưởng rằng ngươi…”

Lời giải thích của hắn vừa yếu ớt vừa vô nghĩa, ta chẳng buồn nghe tiếp.

“Đủ rồi, ta không muốn biết ngươi nghĩ thế nào. Tất cả đã là chuyện quá khứ rồi.”

“Ta hỏi ngươi, Lâm Nguyên An làm sao lại cùng biểu tỷ…”

Tạ Hồng Viễn gọi ta tới đây, rõ ràng không phải để nói chuyện Lâm Nguyên An.

Hắn cau mày, mất kiên nhẫn cắt ngang lời ta, lại vòng về chuyện Cửu Chuyển Hồi Xuân Đan.

“Chuyện kia ta cũng vừa mới biết thôi. Tạm gác lại đi. Ta hỏi ngươi, ngươi… còn Cửu Chuyển Hồi Xuân Đan không?”

Ta sững người, kinh ngạc nhìn hắn.

Đây… còn là Tạ Hồng Viễn từng yêu biểu tỷ đến khắc cốt ghi tâm sao?

Hắn chẳng phải ngày đêm nhung nhớ, đến chết vẫn không quên biểu tỷ ư?

Sao giờ phút này lại chẳng hề lo lắng gì cho nàng ấy?

“Ngươi nói gì đi chứ, ta… khụ khụ… ta biết mình đã hiểu lầm ngươi, là ta sai rồi.

Nể tình chúng ta kiếp trước từng là phu thê một thời, giúp ta một lần, được không?”

Tạ Hồng Viễn nói rất chân thành.

Nhưng ta lại chẳng cảm thấy chút vui mừng nào.

Có lẽ… là ta đã quá mù quáng.

Tạ Hồng Viễn, kỳ thực chưa từng tốt đẹp như ta từng tưởng.

Hắn cũng biết sợ chết, cũng chỉ nhìn mặt mà chọn người,

Tình cảm dành cho biểu tỷ… chưa chắc đã sâu như những gì hắn thể hiện.

Trong khoảnh khắc ấy, đầu óc ta như bừng tỉnh.

Những chi tiết ta từng bỏ qua bỗng chốc lần lượt hiện lên trong đầu.

Năm người thiếp của Tạ Hồng Viễn, không một ai giống biểu tỷ.

Lúc biểu tỷ qua đời, hắn say rượu thật,

Nhưng ngay trong đêm ấy, hắn đã cùng một nha hoàn sớm tối ân ái.

Khi mẹ chồng buông lời bóng gió chê bai ta,

Hắn sẽ an ủi ta—nhưng chỉ bằng đôi lời, chưa từng hành động.

Nhưng cái thái độ kẻ cả của hắn, ánh mắt mang theo sự khinh miệt giống hệt mẹ chồng, thì không thể nào giấu được.

Ta ngẩng đầu, một lần nữa nhìn thẳng vào hắn.

“Ngươi năm đó vì sao lại cưới ta? Đừng nói là vì ơn cứu mạng.”

“Ngươi vừa mới phủ nhận cái ơn đó, cho nên cũng đừng lấy nó ra để lấy lệ với ta.”

Ánh mắt Tạ Hồng Viễn né tránh, không nói được lời nào.

Ta nhắm mắt lại, cười khẽ, đầy vẻ tự giễu.

“Ta từng tra hỏi rồi — những người mà phu nhân phủ An Quốc công để mắt chọn làm dâu, đều là nữ nhi của những tiểu quan thấp bé.

Không một ai là nữ tử xuất thân từ nhà tam phẩm trở lên.”

Vì biểu tỷ, vì chính ta, cũng vì Vân Trường, ta đã nhờ Vân Trường âm thầm dò la tình hình những nam tử chưa thành hôn trong kinh thành.

Chuyện danh tiết của nữ tử quý như vàng, nên việc này được làm vô cùng kín đáo.

Nhưng càng tra, lại càng phát hiện ra không ít bí mật mà trước đây ta chưa từng hay biết.

Trong đó, có cả những chuyện liên quan đến Tạ Hồng Viễn.

“Ta…”

Hắn không dám nhìn vào mắt ta, cũng chẳng có cách nào trả lời được.

“Vậy rốt cuộc là vì sao?”

Đây là lần đầu tiên ta sắc bén chất vấn hắn câu hỏi ấy.

Ta cố chấp muốn có một câu trả lời rõ ràng.

Nhìn lại quá khứ — từ đêm tân hôn không cùng phòng, đến giây phút cuối đời hắn vẫn nhung nhớ biểu tỷ,

ta vẫn luôn sống trong áy náy và dằn vặt.

Chỉ cần nghĩ đến chuyện: nếu không có ta chen vào, hắn và biểu tỷ hẳn đã có thể sống bên nhau hạnh phúc,

là ta lại oán trách bản thân đến tận xương tủy.

Ta cảm thấy mình như một tên trộm — trộm đi hạnh phúc của hai người họ.

Nhưng cùng lúc đó, ta lại không ngừng tự thuyết phục chính mình: “Ta không sai.”

Rồi cứ thế, dè dặt mà sống trong phủ Quốc công,

cẩn thận đến từng lời ăn tiếng nói, từng cử chỉ hô hấp.

Thế mà nhiều năm trôi qua ta vẫn không thể buông xuống được.

Ta biết mình đã rơi vào ngõ cụt của tâm trí,

nhưng ta vẫn luôn cố gắng để tự hóa giải lấy mình.

Về sau, ta từng nghĩ: thôi thì cuộc đời cứ như vậy mà trôi qua cũng được.

Dù sao biểu tỷ cũng đã mất, có nghĩ lại những chuyện mông lung ấy thì cũng đâu còn nghĩa lý gì.

Rồi dần dần, ta không còn nghĩ đến nữa, mới có thể dễ thở hơn đôi chút.

Nhưng giờ đây, khi từng chuyện cũ lần lượt ùa về trong ký ức, ta không thể kiềm chế bản thân,

vung tay tát thẳng vào mặt Tạ Hồng Viễn.

“Ngươi đúng là giả dối đến cùng cực.”

Tạ Hồng Viễn xưa nay chưa từng bị ai đánh vào mặt.

Hắn tròn mắt kinh ngạc nhìn ta,

rồi thẹn quá hóa giận, chỉ thẳng vào mặt ta, hoàn toàn mất đi dáng vẻ nhã nhặn thường ngày.

“Năm đó nếu không phải tiên đế kiêng kị phủ Quốc công, ta sao có thể cưới một nữ nhi xuất thân thấp hèn, dung mạo tầm thường, chẳng có chút giá trị gì như ngươi!”

Khoảnh khắc đó, ta bỗng thấy lòng mình bừng sáng.

Thì ra là như vậy.

“Cho nên… phủ Quốc công vốn dĩ chưa từng có ý định cưới nữ tử xuất thân cao quý?”

“Vậy nên,” ta nhìn thẳng vào hắn, từng chữ từng lời như dao cắt, “ngươi cứ mặc kệ thiên hạ nói ta không biết lượng sức, mượn ơn cưới chồng, để tôn lên cái vẻ cao thượng, biết ơn trả nghĩa của Tạ Hồng Viễn ngươi?”

“Vậy nên, ngươi khinh ta dung mạo tầm thường, không xứng với ngươi, mới có thể thản nhiên để ta nuôi con thiếp thất, cả đời không có lấy một đứa con ruột?”

Tạ Hồng Viễn cãi chày cãi cối, không hề thấy bản thân có gì sai.

“Chẳng phải là ngươi tự cầu xin sao?”

“Năm đó nếu không có ta, ngươi đã bị cha ngươi gả cho lão già kia rồi. Nói cho cùng, ta mới là người có ơn với ngươi!”