Chương 5 - Kiếp Này Chúng Ta Đã Khác
“Vậy thì tôi xé ngay bây giờ.”
Tôi toàn thân run rẩy, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay đến bật máu, nhưng ánh mắt vẫn không thể rời khỏi tấm ảnh.
Trong ảnh, ba tôi còn trẻ, tràn đầy khí thế.
Mẹ ôm tôi trong lòng, nở nụ cười dịu dàng.
Là khoảng thời gian mà tôi luôn mơ được quay về nhất.
13
Cuối cùng, tôi chầm chậm quỳ xuống trước mặt cô ta.
Kiều Uyển nhìn tôi từ trên cao, trong mắt là nỗi hận thù méo mó xen lẫn cảm giác thỏa mãn đầy điên loạn.
Tôi ngẩng đầu nhìn cô ta, mắt đỏ hoe, mở miệng nói:
“Bây giờ… cô có thể trả lại ảnh cho tôi chưa?”
Cô ta khom người ngồi xổm xuống trước mặt tôi, đưa tay ra bóp mạnh cằm tôi.
“Giang Dư Ngôn, cái vẻ đáng thương của cô khiến tôi phát mệt rồi.”
“Chỉ cần nghĩ đến việc kiếp trước cô cũng dùng bộ dạng yếu đuối này để quyến rũ A Duệ, tôi chỉ muốn nghiền nát cô thành tro bụi!”
Tôi cau mày, nhìn cô ta chăm chú.
“Kiều Uyển, dù là kiếp trước hay kiếp này, người Tạ Thời Duệ luôn thích là cô.”
“Thế nhưng, tại sao… cô lại hận tôi đến vậy?”
Cô ta khựng lại một lúc, sau đó đứng bật dậy.
“Hận cô… thì cần lý do sao?”
Tôi nhắm mắt lại, lặp lại một lần nữa:
“Trả lại ảnh cho tôi.”
“Trả lại? Mơ đi!”
Tôi lập tức ngẩng đầu lên, giây tiếp theo, tấm ảnh trong tay cô ta đã bị xé làm đôi.
Hơi thở tôi như ngừng lại, cả thế giới trong khoảnh khắc ấy bỗng trở nên im lặng đến đáng sợ.
Nhưng cô ta vẫn chưa thấy đủ, các đầu ngón tay lại tiếp tục dùng lực.
Từng mảnh ảnh nhỏ bị xé vụn thêm lần nữa, rơi khỏi kẽ tay như tuyết bay.
“Bây giờ, cô chẳng còn gì nữa rồi.”
Cô ta thì thầm, nụ cười vừa ngọt ngào vừa tàn nhẫn.
Dây thần kinh lý trí trong đầu tôi cuối cùng cũng đứt phựt.
Tôi lao tới, túm chặt tóc cô ta, mạnh tay đè xuống đất, vung tay tát thẳng vào mặt.
“Kiều Uyển, cô muốn chết thật à?!”
Cô ta gào thét vùng vẫy, còn tôi thì như phát điên, đè lên người cô ta mà ra sức đánh, cho đến khi một tiếng quát lớn vang lên sau lưng —
“Giang Dư Ngôn! Cô điên rồi sao?!”
Tạ Thời Duệ lao tới, đẩy mạnh tôi ra.
Tôi loạng choạng ngã ngồi xuống đất, bụng đột ngột quặn lên một cơn đau nhói.
Mồ hôi lạnh tức thì túa ra ướt đẫm lưng áo.
Kiều Uyển lập tức nhào vào lòng Tạ Thời Duệ, lập tức trở lại dáng vẻ dịu dàng, yếu đuối, đôi mắt đẫm lệ, giọng run rẩy kể lể:
“A Duệ, cô ta phát điên vì ghen với chuyện chúng ta sắp kết hôn, vừa rồi còn đe dọa sẽ giết em…”
“Anh mau đuổi cô ta đi được không?”
Tạ Thời Duệ vòng tay bế bổng Kiều Uyển khỏi mặt đất, ánh mắt lạnh lùng nhìn tôi.
“Giang Dư Ngôn, tại sao kiếp này em vẫn không chịu buông tha cho anh?”
“Tại sao cứ phải ám lấy anh không buông như ma quỷ thế này?”
Tôi muốn mắng anh ta mù mắt, muốn lột trần bộ mặt giả tạo của Kiều Uyển trước bàn dân thiên hạ.
Nhưng cơn đau nơi bụng khiến tôi không thốt ra nổi một lời, chỉ còn biết nghiến chặt môi, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng theo thái dương.
Tạ Thời Duệ thấy sắc mặt tôi trắng bệch, chau mày lại, theo bản năng đặt Kiều Uyển xuống rồi đưa tay định đỡ lấy tôi.
Tôi dùng hết sức hất tay anh ra, gào lên như trút giận:
“Cút đi cho tôi!”
Sau đó chống tay vào tường, cố gắng gượng đứng dậy.
Bàn tay đỏ lên vì bị đánh của Tạ Thời Duệ khựng lại giữa không trung, cuối cùng siết thành nắm đấm, từ từ thu lại.
Anh nhìn tôi chằm chằm, giọng nói đầy nghiêm túc:
“Giang Dư Ngôn, anh sẽ cho em một khoản tiền lớn, giúp em ra nước ngoài.”
“Từ nay về sau, đừng quay lại nữa.”
Tôi bật cười, méo xệch cả khóe môi.
“Dựa vào đâu?”
Anh nhắm mắt lại, như thể đang cực kỳ kiên nhẫn nhịn nhục:
“Em bám lấy anh cả một đời còn chưa đủ sao?”
“Kiếp này rồi mà vẫn còn mê muội như thế à?”
“Anh không thích em — không thích em, em nghe rõ chưa…”
Tôi bình tĩnh cắt lời anh.
“Tạ Thời Duệ, tôi kết hôn rồi.”
14
Anh ta đột nhiên khựng lại, đồng tử màu hổ phách ánh lên vẻ không thể tin nổi.
“Em… nói gì?”
Tôi giơ tay trái lên, để anh ta nhìn thấy chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út.
“Tôi nói, tôi đã kết hôn rồi. Hơn nữa còn đang mang thai.”
“Anh không cần phải lo tôi sẽ tiếp tục dây dưa gì với anh nữa đâu.”
Ngón tay Tạ Thời Duệ bất giác siết lại, đốt ngón tay trắng bệch.
Ánh mắt anh dừng lại ở phần bụng hơi nhô lên sau lớp áo thun rộng thùng thình của tôi.
Hơi thở của anh ta rõ ràng khựng lại trong một thoáng.
Giọng nói cũng khàn đặc đến mức chẳng giống anh chút nào.
“Em nói là… em kết hôn rồi? Còn mang thai nữa?”
Trong giọng anh có chút run rẩy.
Không đợi tôi trả lời, anh lại tiếp tục lẩm bẩm như đang nói với chính mình.
“Sao có thể chứ? Kiếp trước em yêu anh đến vậy…”
“Năm mười chín tuổi, sinh nhật em, em say rượu rồi tự cởi hết đồ, chui vào chăn anh, nói muốn làm người phụ nữ của anh…”
“Năm hai mươi tuổi, anh nói dối là có bạn gái, em liền nhịn ăn suốt ba ngày, còn nói đời này không lấy ai khác ngoài anh, ngay cả bác trai cũng biết chuyện đó.”
Đôi mắt đỏ ngầu của anh nhìn tôi chằm chằm.
“Kiếp này, làm sao em có thể cam lòng gả cho người khác được?”
Nghĩ đến đoạn tình cảm mù quáng, ngốc nghếch như lao đầu vào lửa ở kiếp trước, nghĩ đến những hy vọng nhỏ nhoi bị dẫm nát đến mức tội nghiệp.
Tôi chỉ thấy… chẳng đáng chút nào.
“Tạ Thời Duệ.” Tôi nghe chính giọng mình lạnh đến mức đáng sợ.
“Anh có biết tôi đã nghĩ gì khi một mình nằm trên bàn mổ lạnh ngắt ở kiếp trước không?”
Đồng tử anh đột nhiên co rút lại.
“Tôi đã nghĩ, nếu có thể sống lại một lần nữa…”
Chương 6 tiếp :