Chương 6 - Kiếp Này Chọn Buông Tay

QUAY LẠI CHƯƠNG 1 :

Cô ta loạng choạng lùi lại một bước, nước mắt trào ra:

“Không… anh không thể đối xử với em như vậy…”

Cô ta đột ngột nhào tới, túm chặt lấy tay áo anh:

“Yến Lễ, anh quên rồi sao? Con của chúng ta… con của chúng ta đã mất như thế nào…”

Cơ thể Phó Yến Lễ rõ ràng căng cứng.

“Hôm đó…”

Giọng Lâm Vũ nức nở, “Nếu không phải anh bắt em đi khám… nếu không phải anh bảo em đi một mình… con của chúng ta đã không…”

Biểu cảm Phó Yến Lễ trở nên đau đớn.

Anh nhắm mắt lại, như không muốn nhớ về quá khứ đó.

“Em hận anh…”

Giọng cô ta nhỏ dần, “Nhưng em cũng yêu anh… em yêu anh nhiều lắm…”

Cô ta ngẩng đầu, đôi mắt ngấn lệ nhìn anh:

“Anh từng hứa sẽ chăm sóc em cả đời mà…”

Sắc mặt Phó Yến Lễ bắt đầu dao động.

Anh đưa tay đỡ lấy Lâm Vũ đang đứng không vững, khàn giọng:

“Đừng nói nữa…”

“Không! Em phải nói!”

Lâm Vũ bỗng dưng kích động,

“Anh có biết những năm qua em đã sống thế nào không? Đêm nào em cũng mơ thấy con, mơ thấy nó gọi em là mẹ…”

Cô ta nghẹn ngào:

“Nhưng khi tỉnh dậy… chỉ còn lại một mình em…

Anh thì luôn bận rộn, luôn phải xã giao…

Em sợ lắm… em thật sự rất sợ…”

Biểu cảm của Phó Yến Lễ ngày càng khổ sở.

Anh siết chặt cô ta vào lòng, thì thầm:

“Anh xin lỗi…”

Lâm Vũ khóc nức nở trong vòng tay anh:

“Đừng bỏ em… Em cầu xin anh…”

Phó Yến Lễ ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt phức tạp.

Anh vỗ nhẹ lưng Lâm Vũ, khẽ nói:

“Mình về nhà thôi.”

Tôi đứng yên tại chỗ, nhìn hai người họ ôm nhau rời khỏi phòng, trong lòng ngổn ngang trăm mối.

Tiểu Mỹ bước đến bên tôi, hỏi khẽ:

“Cậu ổn chứ?”

Tôi gật đầu, nâng ly rượu uống cạn.

“Cậu biết không?”

Tiểu Mỹ thở dài, “Thật ra chuyện Lâm Vũ sảy thai năm đó… còn có ẩn tình.”

Tôi hơi nhướng mày:

“Ý cậu là sao?”

“Tớ cũng chỉ nghe kể lại thôi,” Tiểu Mỹ hạ giọng, “Hôm đó Lâm Vũ không hề đi khám thai… mà là đến tìm một lang băm mua thuốc phá thai.”

Tôi sững sờ nhìn cô ấy.

“Nghe nói vì cô ta nghi đứa bé không phải con của Phó Yến Lễ,” Tiểu Mỹ tiếp tục, “Cô ta sợ bị phát hiện, nên mới…”

Tôi nhớ lại nét mặt đau khổ của Phó Yến Lễ khi Lâm Vũ nhắc đến đứa con, bất giác thấy thật chua chát.

“Thôi vậy,” Tôi đặt ly rượu xuống, “Mọi chuyện cũng đã qua rồi.”

Tôi quay người, bước đến bên cửa sổ, nhìn ra thành phố đang rực rỡ ánh đèn.

Sáu năm trôi qua tất cả chúng tôi đều đã thay đổi.

Phó Yến Lễ không còn là chàng trai rực rỡ năm xưa, Lâm Vũ cũng chẳng còn là cô gái thuần khiết nơi làng chài nữa.

6

Tôi không định dính dáng đến những thị phi bên này nữa.

Thu dọn xong hành lý, tôi chuẩn bị lên đường tiếp tục chuyến đi.

Điện thoại bất ngờ reo lên — là mẹ Phó gọi.

“Lạc Lạc…” Giọng bà nghẹn ngào như sắp khóc, “Yến Lễ nôn ra máu phải nhập viện rồi… con có thể đến thăm nó được không?”

Tôi cầm điện thoại, im lặng một lúc.

Anh từng cứu tôi hai lần.

Lần đầu là ở kiếp trước, trên vách núi.

Vì cứu tôi mà anh ngã xuống vực.

Lần thứ hai là trên chiếc xe khởi hành cho chuyến du lịch năm ấy,

Anh đã dùng mạng sống của mình để che chở cho tôi.

Tôi thở dài:

“Được rồi. Con sẽ đến.”

Trong bệnh viện, Phó Yến Lễ nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt.

Thấy tôi bước vào, anh gắng gượng nở một nụ cười yếu ớt:

“Em đến rồi.”

Tôi gật đầu, ngồi xuống cạnh giường:

“Sao lại thành ra thế này?”

Anh cười khổ:

“Anh phát hiện Lâm Vũ qua lại với người đàn ông khác.”

Tôi hơi nhướng mày.

“Hôm đó anh kết thúc tiệc sớm, về nhà…”

Giọng anh hơi khàn, “Nghe thấy động tĩnh trong phòng ngủ, anh mở cửa ra thì thấy…”

Anh nhắm mắt lại, dường như không muốn nhớ về cảnh tượng đó.

“Anh điên tiết lên, lao vào đánh nhau với tên đó.”

Anh đưa tay sờ lên vết thương trên trán, quấn băng kín mít, “Kết quả thì… em thấy rồi đấy.”

“Anh nóng tính quá.”

Tôi nói nhỏ.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)