Chương 4 - Kiếp Này Chọn Buông Tay

“Em… em sẽ đi tìm ngay!”

Tôi nhìn màn kịch vụng về đó, trong lòng chỉ thấy lạnh lẽo.

Cô ta rõ ràng cố ý.

Từ ngày đầu đến làm, tôi đã thấy ánh mắt ghen tị của cô ta khi nhìn vào chiếc bùa ấy.

Phó Yến Lễ đứng bên cạnh, lông mày nhíu lại,

“Sao em lại bất cẩn như vậy?”

Nghe thì giống như đang trách, nhưng tôi biết… anh chẳng hề quan tâm đến cái bùa ấy.

“Thôi,” tôi nhẹ giọng nói,

“Mất rồi thì thôi.”

Phó Yến Lễ hơi sững người, có vẻ không ngờ tôi lại bình tĩnh như vậy.

Anh mấp máy môi, định nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ thốt ra một câu:

“Anh sẽ xin lại cho em cái khác.”

Tôi nhìn anh, trong mắt không còn giận, không còn đau, chỉ còn sự mệt mỏi và buông xuôi sâu thẳm.

Giây phút ấy, tôi phải thừa nhận:

Người con trai từng vì tôi mà quỳ đủ ba ngàn bậc thang, Người từng thức trắng đêm chăm sóc tôi lúc ốm, Người từng chạy khắp thành phố chỉ để tìm cho tôi một chiếc kẹp tóc…

Người đó… thực sự không còn nữa.

“Không cần đâu,” tôi xoay người bước đi,

“Có những thứ… mất rồi là mất luôn.”

Phía sau vang lên tiếng nấc của Lâm Vũ.

Phó Yến Lễ hình như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại chỉ đuổi theo cô ta.

Tôi đứng bên cửa sổ, nhìn hai người họ một trước một sau chạy khỏi biệt thự.

Trời nắng đẹp…

Nhưng ánh nắng chẳng chiếu nổi vào lòng tôi.

4

Trí nhớ của Phó Yến Lễ dần hồi phục từng ngày, quá trình điều trị bắt đầu có hiệu quả rõ rệt.

Ngày trước lễ cưới, anh bỗng dừng công việc trong tay lại, ánh mắt dừng trên người tôi rất lâu, không rời đi.

“Lạc Lạc,” anh nhẹ nhàng gọi tên tôi, trong giọng nói có chút do dự,

“Dạo gần đây… anh hình như nhớ ra một vài chuyện.”

Giọng anh chợt nghiêm túc hẳn lên:

“Hộp nhạc anh từng tặng em, em còn giữ không? Cái có ảnh chụp chung của hai đứa mình ấy.”

Tôi ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt đầy mong đợi của anh, tim chợt nhói lên một cái.

Chiếc hộp nhạc đó… đã sớm hóa thành tro bụi cùng những ký ức mà tôi đốt đi.

Tôi cố gắng nở một nụ cười gượng, khẽ nói:

“Em… lỡ làm mất rồi.”

Ánh mắt anh tối lại trong chốc lát, nhưng rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh:

“Không sao đâu, anh sẽ mua lại cho em cái khác.”

Tôi không trả lời, chỉ lặng lẽ nhìn anh.

Ánh mắt anh không còn lạnh lùng như trước nữa, thay vào đó là một chút dịu dàng, một chút áy náy.

Nhưng tôi biết, sự dịu dàng ấy… chưa bao giờ là hoàn toàn dành cho tôi.

Trong tim anh, từ lâu đã có một người khác bước vào.

Anh đi đến bên cửa sổ, ánh mắt dừng lại ở mảnh đất trống sau vườn, hơi cau mày:

“Cây anh đào đâu rồi? Anh nhớ chỗ đó có một cây chứ.”

Tôi bước đến cạnh anh, giọng nói bình thản:

“Lúc cải tạo lại, công nhân vô tình làm gãy mất rồi.”

Ngón tay anh vô thức gõ nhẹ lên khung cửa, ánh mắt thoáng chút hoảng hốt, nhưng rất nhanh lại bình tĩnh trở lại:

“Vậy mình trồng lại đi. Bây giờ cũng đang là mùa thích hợp để trồng cây.”

Tôi khẽ gật đầu, không từ chối.

Anh kéo tay tôi, nhanh chóng chạy ra sau vườn, tìm dụng cụ rồi bắt đầu đào hố.

“Lạc Lạc, em còn nhớ không? Năm anh mười sáu tuổi, chính anh là người đã trồng cây anh đào ở đây.”

Vừa đào, anh vừa luyên thuyên kể:

“Hồi đó em nói, khi cưới nhau, hai đứa sẽ tổ chức lễ cưới dưới tán cây. Anh còn hứa với em, năm nào mùa hoa nở cũng sẽ cùng em ngắm hoa.”

Tôi nhìn anh, trong thoáng chốc, dường như thấy lại hình ảnh cậu thiếu niên năm xưa.

Anh yêu tôi thật lòng – đó là chuyện của quá khứ.

Còn bây giờ, yêu người khác… cũng là thật lòng.

Anh đặt cây giống vào hố đất, ngẩng lên nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng đến lạ.

“Cây có thể trồng lại được, tình yêu của mình cũng thế, đúng không?”

Tôi mấp máy môi, nhưng lại chẳng biết phải trả lời thế nào.

Đúng lúc ấy, điện thoại anh đổ chuông.

Anh nhìn màn hình, hơi cau mày rồi tắt máy.

Nhưng chưa đến vài giây, chuông lại reo lần nữa.

Anh lại tắt, vẻ mặt có chút bực bội.

“Nghe đi,” tôi nói nhỏ, “Biết đâu là chuyện gấp.”

Anh do dự vài giây, rồi vẫn bấm nghe.

Đầu dây bên kia truyền ra giọng Lâm Vũ, nghe như đang khóc.

Tôi không nghe rõ cô ta nói gì, nhưng nhìn nét mặt Phó Yến Lễ thay đổi thấy rõ.

Anh vội vàng cúp máy, quay sang tôi:

“Lạc Lạc, anh có chút việc gấp, phải ra ngoài một lát.

Yên tâm, mai anh sẽ trồng xong cái cây này.”

Tôi khẽ gật đầu, lặng lẽ nhìn anh vội vàng rời đi, bóng lưng biến mất trong hoàng hôn.

Tôi biết, anh đi tìm Lâm Vũ.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)