Chương 3 - Kiếp Này Chỉ Vì Tiền
19.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, tôi và Cố Vân Minh cùng rời khỏi hội trường.
Tin tốt: Ngày mai tôi nhận nhà. Chỗ ở tương lai của tôi đã có.
Tin xấu: Tuần sau, Cố Vân Minh sẽ dẫn tôi về gặp bố mẹ anh.
“Có phải tiến triển nhanh quá không? Hay là mình hoãn một chút.”
“Nếu tuần sau suôn sẻ, xong việc tôi chuyển khoản cho em ngay.”
“Được thôi, nhưng quà cáp anh phải lo nhé.”
Trong lòng tôi lập tức nở hoa, tin xấu bỗng chốc biến thành tin tốt.
Về đến nhà, tôi hạnh phúc đến mức không ngủ được.
Nghĩ đến ngày mai nhận nhà, tuần sau nhận tiền, tôi vui đến mất ngủ.
Một triệu này tiêu sao đây nhỉ?
Trước tiên là dùng một chút để sắm sửa đồ đạc cho căn hộ.
Rồi sau đó…
Ánh mắt tôi lướt qua một hàng túi xách hàng hiệu trong tủ quần áo.
Nếu cách vài ngày tôi mang một hai cái sang căn hộ, chắc không ai phát hiện đâu nhỉ?
Sau này hết tiền, có thể đem bán cũng được.
Cách này sao kiếp trước tôi không nghĩ ra nhỉ?
Hồi đó bận đấu trí đấu dũng với Mộ Tâm Ngữ, kết quả thua thảm hại.
20.
Vì chiều nay tan làm tôi sẽ đi nhận nhà, hôm nay tôi cảm thấy thời gian trôi qua siêu chậm.
Xem phim mà cũng chẳng tập trung nổi.
Trưởng phòng thấy vậy, lo lắng đi tới hỏi:
“Tiểu Mộ, tôi thấy em cứ nhìn đồng hồ suốt, có việc gấp à? Nếu gấp thì về trước đi.”
Bình thường, tôi sẽ từ chối ba lần để giữ nhịp với mọi người.
Nhưng lần này, tôi cảm ơn xong liền xách túi rời đi ngay.
Tôi thật sự quá háo hức, lái xe thẳng tới khu căn hộ.
Nhìn căn hộ trống trơn của mình, tôi cảm thấy vô cùng mãn nguyện.
Căn hộ đã được hoàn thiện, tôi chỉ cần mua thêm vài món đồ nội thất là đủ.
Cầm sổ đỏ căn hộ trong tay, tôi quay về biệt thự mà bố mẹ mua cho tôi.
Biệt thự dù có đẹp đến đâu, cũng không phải của tôi.
Chỉ căn hộ này mới làm tôi thấy yên tâm.
21.
Những ngày tiếp theo, tan làm là tôi chạy thẳng tới trung tâm thương mại.
Vừa sắm đồ cho căn hộ nhỏ, vừa tranh thủ xem quà tặng khi đến thăm nhà họ Cố.
Trong giờ làm thì tranh thủ nghiên cứu, sau giờ làm thì đi so sánh giá nội thất.
Nếu là trước đây, tôi sẽ không mua thứ phù hợp mà chỉ chọn thứ đắt nhất.
Nhưng giờ thì khác, tôi phải tính toán từng đồng, chọn đồ hợp lý nhất.
Tuyệt đối không dùng thẻ phụ, nếu không cả nhà sẽ phát hiện ngay.
Một tuần sau, căn hộ nhỏ của tôi đã được bày trí đâu vào đấy.
Quà cho mẹ của Cố Vân Minh, tôi chọn một chiếc vòng ngọc.
Quà cho cha anh, tôi chọn một bộ ấm trà.
Tất nhiên, đều do Cố Vân Minh chi trả.
Giờ thì đến lượt tôi thể hiện đây.
Tôi cố ý bảo Cố Vân Minh chọn vest có màu phối hợp với váy của tôi, để trông chúng tôi thật ăn ý.
Cùng Cố Vân Minh bước vào nhà anh, tôi không khỏi run chân.
Cái anh này nói gặp phụ huynh, mà không nói là gặp hết đại gia đình.
Có vẻ như tất cả họ hàng từ lớn đến bé đều có mặt.
“Tiểu Mộ đến rồi!” Cố phu nhân thấy tôi, cười đến không khép được miệng.
“Bác gái, bác ngày càng trẻ ra đấy ạ. Bác trai trông cũng phong độ hơn trước nữa.”
Bằng vài câu nói khéo léo, tôi làm Cố phu nhân cười không ngừng.
Tôi còn chủ động vào bếp nấu ăn, khiến mọi người không ngớt lời khen tôi đảm đang.
Càng được khen, tôi càng thấy vui.
Dù sao tôi cũng không định làm dâu nhà họ Cố, chỉ là diễn cho tròn vai mà thôi.
“Tiểu Mộ, cháu nấu ăn ngon thật đấy!”
Tất nhiên rồi, gần đây tôi luyện nấu ăn mỗi ngày để chuẩn bị cho cuộc sống độc lập sau này mà.
Tôi giả vờ thẹn thùng, nói:
“Bác gái đừng khen nữa ạ. Sau này Tiểu Mộ sẽ thường xuyên tới nấu cho bác.”
Tôi thả ngay một chén “canh mê hồn” cho Cố phu nhân.
Đến mức tôi còn suýt tin chính mình luôn.
Nhờ tài ăn nói khéo léo, tôi làm cả đám họ hàng nhà Cố Vân Minh vui vẻ ra mặt.
Sau bữa tối, Cố phu nhân kiên quyết giữ tôi ở lại.
Nhưng tôi viện cớ mai phải đi làm để rời đi.
Haizz, đúng là được yêu quý quá cũng mệt mà.
22.
Cố Vân Minh rất hài lòng với màn trình diễn của tôi.
Nhưng có điều, anh ta hơi tự luyến.
“Mộ Song Ninh, em đừng có thật sự muốn gả vào nhà tôi nhé. Trong lòng tôi chỉ có Tâm Ngữ thôi.”
Tôi không nhịn được, liếc Cố Vân Minh một cái.
“Hài lòng chưa? Hài lòng rồi thì mau chuyển tiền đi, thiếu gia.”
“Đây, chuyển cho em luôn đây.”
Cố Vân Minh lấy điện thoại ra, chuyển khoản ngay, miệng vẫn lẩm bẩm:
“Đúng là tiểu thư nhà họ Mộ, mà cứ mở miệng ra là nhắc đến tiền.”
“Đinh” – một tiếng thông báo, điện thoại tôi nhận được tin nhắn báo tiền vào tài khoản.
Cuối cùng, tôi cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Cố Vân Minh lái xe đưa tôi về nhà, lần này không phải để diễn nữa.
Chỉ đơn giản là vì khu biệt thự này không bắt được taxi.
Ngồi ở ghế sau, tôi bắt đầu nghĩ cách làm sao để một triệu này sinh lời tốt nhất.
Bỗng nhiên, chuông điện thoại của Cố Vân Minh reo.
Tôi nhìn thoáng qua, là cuộc gọi từ Lâm Tâm Ngữ.
“Alo, sao vậy? Em ổn không?”
Sau khi nghe điện thoại, Cố Vân Minh quay sang tôi, ánh mắt áy náy:
“Xin lỗi, tôi…”
“Không sao, tôi xuống đây bắt taxi là được. Khu thương mại này dễ gọi xe mà.”
Tôi chắc chắn sẽ không phá rối chuyện tình cảm của người khác.
Lâm Tâm Ngữ có thể không tốt, nhưng kiếp này tôi không định đối đầu với cô ta.
Sống sót mới là điều quan trọng nhất để có cơ hội lật ngược tình thế.
23.
Tôi bước xuống xe với chút cảm giác lạc lõng.
Nhưng nghĩ đến tiền đã về tay, tôi quyết định không so đo với Cố Vân Minh.
Mở ứng dụng gọi xe, tôi kiên nhẫn chờ tài xế tới.
Trời hơi lạnh, đứng một mình ở góc đường, tôi cảm thấy hơi rùng mình.
Cuối cùng, một chiếc xe dừng lại trước mặt tôi.
Tôi kiểm tra biển số rồi mới yên tâm bước lên.
Nhưng vừa vào trong xe, tôi nhìn thấy gương mặt nghiêng của tài xế, trông quen quen.
“Hạng Kỳ? Sao anh lại ở đây?”
Hạng Kỳ cũng không ngờ trùng hợp như vậy, có chút ngượng ngùng trả lời:
“Làm thêm kiếm chút thu nhập thôi.”
Chà, tôi biết ngay ai mà lái chiếc xe xịn thế này đi kiếm thêm cơ chứ.
Hóa ra là Hạng Kỳ.
Khoan đã, kiếm thêm?
“Anh thiếu tiền đến vậy sao?”
“Công ty đang gặp khó khăn về vốn.”
Nhìn vẻ mệt mỏi của anh, tôi nhận ra dù là cậu chủ nhà họ Hạng, anh vẫn không được yêu thương.
Có vẻ như khi Hạng Kỳ khởi nghiệp, gia đình anh cũng không ủng hộ.
Dù sao, cha anh chỉ mong anh ngoan ngoãn hỗ trợ người anh trai cùng cha khác mẹ.
Nhưng làm sao Hạng Kỳ có thể giúp người anh đó được chứ?
Điều này lại dường như mở ra cơ hội cho tôi.
“Tôi có thể cho anh vay?”
“Cô cho tôi vay?”
“Tôi có thể trở thành cổ đông mà đúng không? Tôi đầu tư cho anh đấy.”
Thế là, số tiền tôi còn chưa kịp làm nóng tay đã mất hơn một nửa.
Tôi đầu tư 800 nghìn vào công ty công nghệ của Hạng Kỳ.
Có thể nói, tôi đặt cược cả nửa đời còn lại của mình vào đó.
Nhưng dù bất kỳ ai không tin tưởng Hạng Kỳ, tôi lại chắc chắn anh sẽ thành công.
Thật cảm ơn cuộc gọi của Lâm Tâm Ngữ đã cho tôi cơ hội nhận ra tình trạng khó khăn của Hạng Kỳ, và trở thành cổ đông của công ty anh.
24.
Cảm ơn Lâm Tâm Ngữ chỉ mỗi chuyện này thôi.
Còn lại thì toàn gây rắc rối cho tôi.
Cố phu nhân khó khăn lắm mới tin rằng tôi và Cố Vân Minh đang yêu nhau, lại bị Lâm Tâm Ngữ phá hỏng hết.
“Mộ Song Ninh, giúp tôi một chút đi. Dù sao trong hợp đồng có ghi mà.”
Nhìn tin nhắn của Cố Vân Minh, tôi muốn tức đến hộc máu.
Còn nhớ hợp đồng ghi gì cơ à?
Tôi diễn giỏi thế, cuối cùng hai người các người lại “lửa gần rơm lâu ngày cũng bén”.
Lâm Tâm Ngữ còn cố tình để lộ sơ hở, như sợ Cố phu nhân không nhìn ra.
Cô ta rõ ràng là cố ý.
“Làm ơn đi. Tôi sẽ trả thêm.”
Trả thêm?
Thấy tin nhắn, tôi nhanh chóng trả lời:
“Đồng ý!”
Vì tiền, tôi sẽ dọn mớ hỗn độn này giúp anh.
Tôi cũng không muốn đâu, nhưng anh trả quá nhiều mà!
25.
Tôi một mình đến quán cà phê nơi Lâm Tâm Ngữ làm thêm để đợi cô ta.
Tôi nhớ cô ta hay đến làm khi không có tiết học, vì cô ta sợ nghèo.
Xuất thân của Lâm Tâm Ngữ rất khó khăn, vất vả lắm mới thi đỗ một trường đại học tốt, nhưng lại không có đủ tiền sinh hoạt.
Phải tự mình kiếm tiền.
Những điều này tôi biết được từ kiếp trước, khi cô ta kể khổ với bố mẹ tôi.
Tôi không rõ cô ta có thật sự yêu Cố Vân Minh hay không, nhưng chắc chắn cô ta rất sợ anh rời bỏ mình.
Cô ta hẳn đã hiểu lầm rằng giữa tôi và Cố Vân Minh có gì đó, nên mới cuống cuồng, cố tình để lộ sơ hở để thăm dò Cố phu nhân và cả tôi.
Tôi gọi một ly cà phê đá, ngồi ở bàn gần cửa chờ cô ta.
Khi Lâm Tâm Ngữ bước vào, cô ta cũng nhìn thấy tôi.
Tôi vẫy tay chào.
Cô ta nhíu mày, nhưng cuối cùng vẫn ngồi xuống đối diện tôi.
Có thể thấy, cô ta hơi hoảng loạn.
“Cô biết tôi à?”
“Chẳng phải cô cũng biết tôi sao, Lâm Tâm Ngữ.”
Đây là lần đầu tiên tôi gặp Lâm Tâm Ngữ ở kiếp này.
Kiếp trước, tôi thực sự căm hận cô ta đến chết.
“Cô tìm tôi có việc gì? Tôi nói cho cô biết, anh Vân Minh chỉ thích một mình tôi. Cô và anh ấy chẳng qua chỉ là diễn trò thôi.”
Khóe miệng tôi không khỏi nở một nụ cười mỉa mai.
Ai thích Cố Vân Minh chứ? Tôi chỉ thích tiền thôi.
“Vậy cô có biết, cô suýt nữa đã hủy hoại tương lai của anh ta không?”
Tôi nhấp một ngụm cà phê, ánh mắt sắc lạnh nhìn cô ta.
Rõ ràng, Lâm Tâm Ngữ có chút hoảng loạn.
“Đây là bản hợp đồng tôi và Cố Vân Minh đã ký. Đúng là chúng tôi chỉ đang diễn, nhưng anh ấy làm vậy là có lý do.”
“Hình tượng mà tôi và anh ấy khó khăn lắm mới xây dựng được với mẹ anh ấy, đều bị cô phá hủy. Cô biết không?”
Lâm Tâm Ngữ tay run rẩy nhận lấy bản hợp đồng, nhìn vài trang, vành mắt lập tức đỏ lên.
Giọng cô ta nghẹn lại: “Tôi chỉ sợ anh ấy không yêu tôi nữa. Tôi không biết anh ấy làm vậy vì…”
Bộ dáng yếu đuối này, cũng khó trách Cố Vân Minh bị cô ta mê hoặc.
Tôi thở dài: “Vẫn có cách để cứu vãn, nhưng cần cô hợp tác.”
Tôi nói ra ý tưởng của mình, và Lâm Tâm Ngữ ngoan ngoãn đồng ý làm theo.
Nhìn cô ta ngoan ngoãn như vậy, tôi cũng không biết cô ta thật lòng không muốn làm tổn thương Cố Vân Minh hay chỉ sợ mất đi vị thiếu gia nhà giàu khó nhọc lắm mới có được.
Dĩ nhiên, kế hoạch giữa tôi và Lâm Tâm Ngữ không hề nói cho Cố Vân Minh biết.