Chương 7 - Kiếp Này Chỉ Có Thể Là Chết
Lần ta gặp thích khách, Diệm Hoài liều chết che chắn, ta mới giữ được mạng, còn chàng hôn mê tròn một tháng.
Một tháng ấy, đêm nào ta cũng mộng thấy mẫu phi tự sát, máu loang đầy đất.
Bệnh cũ phát tác, ta thường ngây dại, trí nhớ rối loạn, mãi đến khi chàng tỉnh mới khá hơn.
Thái y nói ta sợ quá độ, tổn thương tâm thần.
Từ đó, ta nương tựa chàng, quấn lấy chàng, xem chàng là chiếc phao duy nhất.
Về sau bệnh càng nặng, thật giả khó phân, nên mới đến mức điên cuồng cố chấp.
Đến nay cách xa chàng, ta mới sống thành “ta” thực sự.
Mọi chuyện trôi qua chàng lại tự dằn vặt.
Ta nhíu mày nhìn bộ dạng ấy.
Diệm Hoài là thanh kiếm kề cổ quân thù, không nên chìm đắm vào tình ái.
Ta nhạt giọng: “Diệm Hoài, ngươi quá đề cao mình rồi. Bệnh của bản cung đã khỏi, rời đi cũng không phải vì ngươi.”
“Là vì Cố Vi Sương sao? Ta bị ả che mắt, là ta nhìn người không thấu…”
Ta im lặng một lúc.
Ta hai kiếp điên dại, đám người của Cố Vi Sương lại thủ đoạn tinh vi.
Ngay cả ta cũng phải nhờ ký ức kiếp trước mới tra cho ra nhẽ, huống chi chàng, không biết, không tin, cũng chẳng ngoài lẽ thường.
Chỉ là nghĩ đến, lòng vẫn nhói lên một thoáng.
May thay, ta đã không còn bận tâm chàng có tin hay không, giờ cũng chẳng cần đem hết toàn lực ra đánh cược nữa.
Một dáng người thon dài chậm rãi bước đến.
Tiêu Dương sánh vai cùng ta, dáng lười nhác, trong mắt còn ẩn ý khiêu khích:
“Diệm tướng quân, đã lâu không gặp.”
Sắc mặt Diệm Hoài trầm hẳn, sát khí bốc lên:
“Tân quân phương Bắc bất quá cũng chỉ thế. Cuối cùng vẫn chỉ là kẻ chất tử không lên nổi đài.”
Tiêu Dương che đi tia lạnh, chỉ cười nhạt, đưa tay ôm eo ta rất tự nhiên.
Hắn cúi thấp: “Bệ hạ vừa truyền lời, muốn gặp nàng.”
Động tác quá mức thân mật, gân xanh trên trán Diệm Hoài giật liên hồi, các đốt tay kêu răng rắc.
Ta nghiêng đầu tránh, cười mà như không: “Diễn quá rồi.”
Tiêu Dương nhướng mày, thì thầm, môi hầu như chạm vành tai:
“Nhưng thần thật lòng động tâm, biết làm sao?”
Ta dửng dưng, ba năm nơi phương Bắc, chân tình là thứ vô cùng vặt vãnh.
Ngay từ trước khi Tiêu Dương đăng vị, ta đã dùng độc trùng khống chế hắn: hắn dám phản, tất phải chết.
Hắn có động tâm hay không, ta không để tâm; điều buộc phải có, là hắn nghe lời.
Diệm Hoài rút kiếm soạt một tiếng, bị cái liếc lạnh của ta chặn đứng.
Ta gỡ tay Tiêu Dương, lạnh nhạt nhìn cả hai:
“Ầm ĩ đủ rồi thì tránh ra, bản cung còn phải vào tâu mệnh phụ hoàng.”
Trong ngự thư phòng, trước mặt phụ hoàng bày một cuộn chiếu chỉ.
Thấy ta đến, người nở nụ cười hiền, ba năm không gặp mà đã già đi nhiều.
“Nay phương Bắc quy phụ, biên cảnh yên ổn, trẫm rất mừng. Chiêu Ninh đã lớn, con làm rất tốt.”
Ta siết chặt tay, mỉm cười: “Nhi thần chỉ làm việc nên làm mà thôi.”
Sống lại một đời, rốt cuộc mọi thứ đã khác.
Phụ hoàng nhìn ra ngoài cửa sổ, trầm mặc thật lâu: “Nếu mẫu phi con còn, nhất định cũng sẽ vì con mà kiêu hãnh.”
Tim ta chợt nhói.
“Những năm qua trẫm nợ con quá nhiều, trẫm chẳng phải một minh quân, cũng không phải một phụ thân xứng đáng.”
“Phụ hoàng…”
Người xua tay, mệt mỏi nói: “Đợi qua Trung Thu, trẫm cũng nên thoái vị. Giang sơn giao lại cho các con.”
“Trẫm mỏi rồi, con lui ra đi.”
Lúc rời đi, ta ngoái lại, bóng dáng phụ hoàng cô tịch lạ thường.
Ta không về phủ ngay, mà báo với Hình Bộ, xin vào thăm Cố Vi Sương.
Trong u lao, nàng bị xích sắt giam cầm, hình dung tiều tụy.
Mấy năm qua ngấm ngầm giao đấu, đây là lần đầu mặt đối mặt.
Ánh mắt Cố Vi Sương ngập tràn oán hận: “Lục Chiêu Ninh, khiến ta hỏng việc giữa chừng, ngươi đắc ý lắm phải không?”
Ta điềm nhiên: “Nếu quả thật chỉ một lòng báo thù, ngươi đã không nương tay ở chỗ Diệm Hoài.”
Ái tình nam nữ, là thứ dễ làm hỏng đại cục nhất.
Nàng cúi đầu, khẽ nhếch môi, thần sắc mờ tối:
“Diệm Hoài là người đối tốt với ta nhất. Đổi lại là ngươi, ngươi cũng sẽ làm vậy.”
Ta thoáng lặng lời, chỉ biết im.
Nàng bỗng bật cười:
“Hơn nữa, nương tay thì sao? Hắn thích là thích ngươi, còn với ta chỉ là áy náy, là muốn chuộc tội cho ông hoàng đế phụ thân của ngươi!”
“Năm xưa binh hỏa bùng lên, nếu lão hoàng đế chịu phái quân cứu viện, Cố gia ta sao đến nỗi cửa nát nhà tan? A Hoài ca ca bị các ngươi ép thành kẻ ngu trung!”
“Tuy ta thua, nhưng hai ngươi hành hạ lẫn nhau, ta cũng được xem một hồi hí kịch hay…”
Tiếng cười chợt tắt, lệ đã trào ra: “Vì sao ta lại bại dưới tay một nữ nhân như ngươi? Ta không cam tâm, không cam tâm!”
Tiếng gào điên dại vang khắp u lao. Dù ta hỏi gì, nàng cũng không chịu nói nữa.
Bất quá sự đã đến đây, đường dây phía sau nàng đã rõ, mồi câu còn hay mất cũng chẳng trọng yếu.
Ít lâu sau khi chỉnh đốn, phụ hoàng đại hỉ, đặc biệt mở yến mừng công cho ta.
Bách quan đồng khánh, chén rượu chuyền tay.
Ta hứng thú nhạt nhòa, uống độ ba tuần thì lánh đến chỗ vắng người.
