Chương 5 - Kiếp Này Chỉ Có Thể Là Chết
Hoàng đế sầm mặt:
“Hảo một câu ‘không tuân chỉ’! Diệm Hoài kháng mệnh, đánh ba mươi trượng làm gương!”
“Vì nể Diệm gia trung liệt nhiều đời, trẫm chỉ cảnh cáo, nhưng đừng quên trách nhiệm của người cầm quân!”
Thị vệ lập tức xông vào, kéo chàng ra, ép ngồi xuống ghế hình.
“Xin lỗi, tướng quân…”
Gậy trượng giáng xuống, lưng nát máu mà Diệm Hoài vẫn vô cảm, chỉ nhìn chằm chằm vào túi hương rơi khỏi ngực.
Ngày ấy, nàng từng đưa cho chàng chiếc túi hương thêu vụng về, đôi mắt sáng long lanh:
“Diệm Hoài, tặng chàng.”
Chàng chau mày:
“Thân ngọc ngà, không nên làm mấy thứ này.”
Nàng cười:
“Ta thích.”
Chàng ngoài mặt lạnh nhạt, nhưng lại cất kỹ trong lòng, đêm đến vẫn lặng lẽ lấy ra ngắm.
Cả kinh thành đều biết công chúa si mê chàng, còn chàng chỉ cười nhạt.
Khi ấy, nàng mới mười lăm, ngây thơ trong sáng, vừa được phụ hoàng yêu thương, chưa cần vội gả.
Chàng cũng không muốn nàng bị gả đi làm công cụ chính trị.
Nhưng rồi, nàng đột nhiên thay đổi, đa nghi, nhạy cảm, nửa điên nửa tỉnh.
Từ khi nàng thấy chàng bên Cố Vi Sương, mọi chuyện càng rối tung.
Cố Vi Sương là con gái duy nhất của tướng dưới trướng Diệm gia, cả nhà tử trận, nên chàng mới thu nhận, chẳng hề có tình riêng.
Thái y từng khuyên:
“Công chúa mắc chứng loạn tâm, tướng quân nếu thương nàng, nên tránh xa.”
Chàng tin lời, lạnh nhạt, xa lánh nàng.
Nhưng mỗi lần thấy nàng đỏ mắt quay đi, chàng vẫn sai người âm thầm bảo vệ.
Giờ hồi tưởng, hối hận dâng đầy, cay nơi khóe mắt.
Sớm biết thế, hà tất phải thế này.
Là chàng không dám thừa nhận lòng mình, không dám chống lại mệnh vua.
Một người luôn giữ chữ tín, lại chỉ thất hứa với riêng nàng.
Giọt nước rơi xuống nền, chàng nhắm mắt, tuyệt vọng.
Khi hình phạt kết thúc, chàng loạng choạng đứng lên, thấy một bóng người quen thuộc.
Cố Vi Sương chạy đến, nước mắt lưng tròng:
“A Hoài ca ca, chàng không sao chứ?”
Chàng lạnh lùng liếc nàng:
“Cút.”
Cố Vi Sương chết sững:
“Thiếp nghe bệ hạ ban hôn, sao lại…”
“Ta sẽ không cưới ngươi.”
Nàng tái mặt:
“Vì ngươi kháng chỉ mà bị đánh sao?”
Chàng nhắm mắt:
“Hôn ước đã định, dù sống hay chết, ta chỉ có nàng ấy.”
“Chiêu Ninh đã chết rồi, cớ gì chàng còn dằn vặt? Nàng ta sinh tiền từng nhiều lần…”
Diệm Hoài bật mở mắt, ánh nhìn đầy sát khí:
“Cố Vi Sương! Vì nghĩ tình cũ ta mới thu nhận ngươi, từ đầu đến cuối không hề có nửa phần tình riêng!”
“Còn dám xúc phạm nàng thêm một câu, giữa ta và ngươi, đoạn tuyệt!”
Cố Vi Sương tái nhợt, môi run run, chỉ biết nhìn chàng bỏ đi.
Diệm Hoài lên ngựa, phi thẳng đến vực.
Phó tướng đuổi theo, lo lắng:
“Tướng quân, ngài đã thức trắng nhiều đêm điều tra vụ đầu độc, thân thể làm sao chịu nổi nữa!”
Chàng như không nghe thấy, chỉ khẽ nói, tiếng gió cuốn tan:
“Đợi ta… đưa nàng về nhà.”
Dưới vực sâu hun hút, ta vịn vào thân cây, từ từ đứng dậy, phủi lớp bụi trên áo.
Một giọng trầm thấp vang sau lưng:
“Điện hạ thật biết kiên nhẫn.”
Ta quay lại, thấy Tiêu Dương đứng đó, hai tay chắp sau lưng, khóe môi khẽ nhếch.
Hạn làm con tin đã hết, hôm nay hẳn là ngày hắn trở về phương Bắc.
Ta nhạt giọng:
“Gặp nhau ở đây, ngươi theo dõi ta bao lâu rồi?”
Hắn cười:
“Lâu lắm rồi.”
Ta gật đầu, không ngạc nhiên, cũng chẳng muốn hỏi thêm.
Đang định đi qua lại bị hắn nắm tay giữ lại:
“Xin điện hạ giúp ta.”
6
Ta dừng bước, che đi ánh nhìn dò xét, giọng lạnh lùng:
“Độc trong thuốc của Cố Vi Sương là do ngươi hạ, hại cả ta suýt mất mạng. Vậy mà ngươi nghĩ ta sẽ hợp tác với ngươi sao?”
Tiêu Dương khựng lại, rồi mỉm cười:
“Ta xin lỗi vì đã liên lụy đến điện hạ.”
“Nhưng điện hạ không muốn biết vì sao ta phải mạo hiểm hạ độc ư?”
Ta điềm nhiên:
“Bởi vì Cố Vi Sương là gián điệp của Bắc cảnh, trung thành với kẻ đối địch của ngươi.”
Tiêu Dương thoáng ngạc nhiên, rất nhanh lấy lại bình thản.
Hắn tưởng ta không biết.
Nhưng sau khi sống lại, ký ức quốc phá nhà tan vẫn luôn đeo bám ta.
Ta sao có thể còn lún sâu trong tình cảm mà đứng yên chịu chết?
Đêm trước khi rời kinh, đèn đuốc trong Đông cung sáng như ban ngày.
Thái tử đẩy một xấp thư mật tới trước mặt ta, ánh mắt thoáng vui:
“Quả như muội nói, những đại thần mà Cố Vi Sương bấu víu bấy lâu, đều có vấn đề.”
“Ta đã cho người theo dõi từng kẻ, chỉ chờ thời cơ thu lưới. Chiêu Ninh muội đúng là giỏi giấu mình.”
Ta khẽ cười. Bây giờ đầu óc tỉnh táo, cuối cùng cũng nhìn ra những manh mối bị bỏ sót.
Lần nàng hạ dược Thái tử, dù không thể định tội, nhưng hồ sơ Thái y viện vẫn còn.
Trong bã thuốc, không chỉ có xuân dược, mà còn chứa chất kịch độc giống hệt thứ “Hàn Tâm Tán” hiếm thấy ở Trung Nguyên.
Nhờ trí nhớ của kiếp trước và lời khai của vị thái y từng hạ độc, ta cùng Thái tử đã nối được mọi đầu mối.
Hóa ra, kiếp trước Cố Vi Sương dựa vào lòng tin của Diệm Hoài để lén truyền tin ra ngoài, khiến biên giới sụp đổ.
Cái chết tự vẫn của nàng khi ấy, chỉ là màn kịch trốn thoát của gián điệp.
Ta gõ nhẹ ngón tay lên bàn, trầm giọng nói:
“Hoàng huynh, sau khi ta đi, ả ta nhất định sẽ ra tay. Huynh… có tin ta không?”
