Chương 11 - Kiếp Này Chỉ Có Thể Là Chết

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Diệm Hoài ở đầu hàng võ tướng, mắt nhìn ta, ánh sáng rực như lửa.

Khi nghi lễ hoàn tất, chuông trống vang rền, trăm quan hô vạn tuế, âm thanh rung tận cửu tiêu.

Nữ đế Yến quốc, chính thức lên ngôi.

Sau đó, ba nước lân bang quả nhiên dấy động.

Diệm Hoài chủ động xin xuất chinh, khoác giáp ra trận, dẫn mười vạn tinh binh chống liên quân.

Lấy ít thắng nhiều, oai chấn thiên hạ, khiến ba nước đều dâng biểu xin hàng.

Khi tin thắng trận truyền về, ta đang thanh trừng nốt tàn đảng trong triều.

Những kẻ giấu mặt nhiều năm rốt cuộc bị nhổ tận gốc, máu tẩy gian thần, triều cục quét sạch.

Khi việc xong, ta trở lại ngự thư phòng, thấy Tiêu Dương tựa bàn, tay xoay chiếc răng sói do Bắc quốc tiến cống, cười đầy ẩn ý:

“Chỉ vài tháng mà đã ngồi vững ngôi báu, quét sạch chướng ngại, thật khiến thần ngưỡng mộ khôn cùng.”

Ta nhàn nhạt cắt lời: “Ngươi lưu lại Đại Yến mấy tháng, thần tử của ngươi không sốt ruột sao?”

Hắn chống cằm: “Có chứ, nhưng điều thần nóng ruột hơn là… bao giờ bệ hạ chịu ban cho thần một danh phận?”

Ta lạnh giọng: “Ngươi có thể ở lại làm nam sủng, trẫm không ngại đổi Bắc quốc sang vị vua khác.”

Tiêu Dương sững lại, bật cười khổ, đành khom người:

“Thần lập tức khởi hành hồi Bắc. Nếu bệ hạ triệu, ngàn dặm thần cũng đến.”

11

Không lâu sau, đại quân khải hoàn, dân chúng tràn ra đường nghênh đón.

Diệm Hoài vào cung phục mệnh. Ta ngồi cao trên ngai vàng, chống trán nhìn chàng:

“Trận này khanh đánh rất đẹp, muốn thưởng gì, cứ nói.”

“Thần không dám.”

Ta ngắm chàng hồi lâu, mới chậm rãi nói:

“Trận này công lớn, phong làm Trấn Quốc Công, ban kim thư thiết quyển, đời đời thế tập.”

Chàng sững lại, rồi nhắm mắt dập đầu: “Tạ long ân của bệ hạ.”

Trấn Quốc Công, địa vị chí tôn của bề tôi, đồng nghĩa không thể làm phò mã.

Ta liếc nhìn, mỉm cười nhạt, rồi tiếp tục phong thưởng các công thần khác.

Đêm ấy, sau khi duyệt hết tấu chương, ta nằm dựa trên sập nghỉ ngơi.

Tiếng cửa cung khẽ động, ánh nến lay lắt, thân ảnh Diệm Hoài hiện ra sau bình phong.

“Bệ hạ.”

Ta không mở mắt, giọng uể oải:

“Trấn Quốc Công đêm vào cung, hẳn có việc gấp?”

Chàng im lặng một lát, bước nhanh tới, quỳ xuống trước sập, bàn tay đặt lên cổ tay ta.

“Thần… không cam lòng.”

Ta bật cười, ngón tay nâng cằm chàng: “Vậy ngươi muốn thế nào?”

Hơi thở chàng run nhẹ, nhưng ánh mắt lại sáng trong:

“Bệ hạ hậu cung trống rỗng, thần xin được hầu bút.”

“Trẫm cả đời này, sẽ không lập hoàng phu.”

Ngón tay chàng khẽ run, rồi bình thản đáp:

“Thần hiểu, không dám vọng cầu.”

Ta nghiêng đầu nhìn chàng, cuối cùng khẽ gật, coi như ngầm chấp thuận.

Không danh không phận mà còn muốn lưu lại, vậy cứ để hắn như ý.

n uy song hành, mới có thể giữ vững lòng người.

Nến tắt, rèm rũ, bóng người quấn lấy nhau trong đêm.

Lại một năm qua quốc lực Đại Yến ngày càng thịnh.

Bốn nước đều thần phục, biên cương yên ổn, tướng tài không thiếu, Diệm Hoài cũng ở lại kinh thành.

Hoàng huynh cưới con gái Tể tướng, phu thê hòa thuận; phụ hoàng ẩn cư nơi hành cung, an hưởng tuổi già.

Ta ngồi vững ngôi vàng, nắm trọn thiên hạ, chẳng còn nhược điểm nào.

Một đêm xuân hoàng huynh dẫn vợ con vào cung, hỏi:

“Hoàng muội, có bao giờ hối hận không?”

Ta nhìn ra ngoài điện.

Dưới ánh trăng, Diệm Hoài đứng lặng, như có cảm ứng, chợt quay đầu lại.

Ánh mắt chạm nhau, chàng vội cúi xuống, nhưng giấu không nổi tình ý trong đáy mắt.

Ta mỉm cười, khẽ nhấp rượu:

“Từ trước đến nay, chưa từng hối hận.”

Kiếp này, ta không còn là công chúa Chiêu Ninh bị trói trong tình ái,

mà là nữ đế nắm thiên hạ trong tay.

Dù là Diệm Hoài hay Tiêu Dương, cũng chỉ là những quân cờ trên bàn.

Điều ta muốn, xưa nay chưa từng là tình yêu hay sự hối tiếc của họ.

Thứ ta muốn, là giang sơn muôn dặm, thái bình vĩnh thế.

Sau đó, cả nước ban hành tân chính.

Ta gạt hết phản đối, giảm thuế, mở thủy lợi, khai khoa cử, lập nữ học.

Gió xuân lan khắp chín châu.

Ban đầu, tấu chương phản đối dâng liên tiếp,

đến khi lũ lụt Giang Nam, ta thân chinh cứu tế, ba ngày ba đêm không chợp mắt.

Năm thứ ba, Hộ bộ dâng tấu: quốc khố tăng gấp ba, kho thóc các châu đầy ắp, triều đình không ai dám bàn cãi.

Mười năm sau, biên giới mở rộng trăm dặm, đường thương hải thông suốt.

Tây vực tiến cống ngựa Hãn huyết, Nam man dâng voi thuần phục.

Mùa đông năm thứ bốn mươi tám Tân lịch, nữ đế băng hà trong điện Tử Thần.

Đèn cung cháy sáng ba đêm, dân khắp nước mặc đồ tang trắng.

Đêm ấy, hoàng thành phương Bắc vụt tắt minh đăng.

Người hầu xông vào, chỉ thấy chén ngọc đổ nghiêng, Bắc vương uống độc tự tận.

Bảy ngày sau, Trấn Quốc Công, suốt đời chưa từng cưới, ngồi hóa trước bia lăng đế, tuyết phủ thân như mộ.

Yến sử chính biên chép rằng:

Nữ đế Chiêu Ninh, thuận mệnh trời mà lập, trị vì bốn mươi tám năm,

cần chính yêu dân, mở ra thời thịnh trị,

tứ hải bình an, vạn quốc thần phục.

(hết)

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)