Chương 6 - Kiếp Này Anh Không Cần Em

18

Tôi nhìn lên trần nhà, cảm giác mình đang trôi dạt, lên xuống bấp bênh.

Đây là thiên đường sao? Không thể nào.

Không phải vì “thiên đường” trông quá giống khoang tàu.

Mà bởi vì người đang ngủ bên cạnh tôi.

Tôi và Chu Tần Xuyên sao có thể chết cùng một nơi được chứ?

“Em tỉnh rồi à?”

Người đàn ông bên cạnh liếc tôi một cái, giọng điệu thản nhiên.

Sau đó, anh kéo chăn lại cho tôi, che đi khoảng trống trên vai.

“Chúng ta đang ở đâu?”

“Trên vùng biển quốc tế.”

“Có lẽ sắp đến Copenhagen rồi.”

Xa đến thế cơ à?

“Tại sao em vẫn chưa chết?”

“Em muốn chết đến vậy sao?”

Tôi quay sang nhìn anh.

Ánh mắt anh sâu thẳm, thực ra sắc mặt cũng không được tốt lắm.

Hơn nữa, trông anh có vẻ tức giận.

Tôi đưa tay lên, nhẹ nhàng cọ lên cằm anh, nơi có một lớp râu lún phún.

“Cuối cùng anh vẫn cứu em rồi sao?”

“Giá phải trả là gì, Chu Tần Xuyên?”

“Vứt bỏ danh phận trong giới y học, dâng cả YDX2 cho bọn chúng.”

“Từ nay về sau không thể dính dáng đến lĩnh vực này nữa, cũng không bao giờ có thể đặt chân về nước nữa, đúng không?”

“……”

Tôi nghiêng đầu nhìn ra ngoài.

Bên ngoài khoang tàu, boong tàu như khung cửa ôm trọn biển cả cuồn cuộn.

“Người đứng sau giật dây vụ bắt cóc này là ba em.”

“Lẽ ra em nên sớm nghĩ ra mới phải.”

Quyền lực của tôi quá lớn, ông ta cần dọn đường cho con gái ruột của mình.

Cuối cùng, tôi vẫn chỉ là một con chó hoang có thể bị đá đi bất cứ lúc nào.

Gió biển mang theo hơi mặn nhàn nhạt, phả vào da thịt.

Tôi dựa vào anh, siết chặt chiếc chăn trên người.

“Chu Tần Xuyên, anh không có dù chỉ một chút oán hận sao?”

Anh nhìn tôi.

“A Hoán.”

“Có rất nhiều chuyện, anh muốn làm thì làm, muốn đi thì đi.”

“Anh đã thử, thử sống một cuộc đời khác ở kiếp này, nhưng đó không phải là điều anh muốn.”

“Thế giới này có quy tắc, có ranh giới trắng đen rõ ràng.”

“Nhưng chỉ cần là chuyện liên quan đến em—anh có thể phá vỡ tất cả.”

Trong khoang tàu mờ tối, anh nhẹ nhàng tìm đến tay tôi, nắm lấy.

“Nếu em cứ nhất quyết đi đến tận cùng con đường này, vậy thì anh sẽ đi cùng em cả đời.”

“Anh mê luyến em đến mức, ngay khoảnh khắc em vì anh mà từ bỏ mạng sống, anh lại vô cùng căm hận chính mình.”

“Mạng anh vốn đã chẳng ra gì, vì em mà hạ thấp một chút thì đã sao?”

Anh hỏi tôi đang cười gì.

“Tôi chỉ thấy… thế giới này đúng là công bằng đến mức khắc nghiệt.”

Tôi ngửa đầu, chậm rãi nói.

“Tôi chẳng còn gì cả, nhưng tôi lại có anh.”

“Còn anh, anh có tất cả, vậy mà lại vướng phải tôi.”

Tôi lặng lẽ nói trong lòng: Chu Tần Xuyên, kiếp sau đừng gặp tôi nữa.

Tôi khẽ cọ đầu ngón tay vào tay anh, rồi đan chặt mười ngón.

Kiếp này, đến lượt tôi bảo vệ anh.

19 (Lá thư gửi Lâm Hoán)

Hôm qua bà Smith hàng xóm nói với tôi rằng, bà ấy thấy em cứ đi qua đi lại trước cổng suốt cả buổi mới chịu về nhà.

Sáng nay, em lại viện cớ đi mua đồ, không nói một lời nào với tôi, rồi vội vã bước ra ngoài.

Tôi nghĩ, có lẽ em đã biết tin tức từ bên kia đại dương.

YDX2 thực sự là tâm huyết của tôi.

Nhà họ Lâm dựa vào nó để đạt được thành công chưa từng có, điều đó tôi cũng đã lường trước.

Nói một cách công bằng, tôi cảm thấy việc tâm huyết của mình bị người khác biến thành bệ phóng cũng chẳng đáng gì…

So với việc em đã im lặng với tôi suốt mười một tiếng đồng hồ.

Tôi biết, cách chúng ta cảm nhận về tình yêu hoàn toàn khác nhau.

Em không thể hiểu được tình cảm tôi dành cho em—nó đã vượt qua mọi định nghĩa của thế tục, thậm chí cả ranh giới giữa sống và chết.

Vậy nên, em không cần bận tâm liệu mình có làm tôi tổn thương hay không.

Vì thực ra, chỉ cần một cái vẫy tay của em cũng đã là một phần thưởng lớn đối với tôi rồi.

Đêm qua tôi nghe thấy em khóc trong phòng.

Cảm giác đó vừa khó chịu, vừa đau lòng, vừa hối hận…

Nhưng thật kỳ lạ, trong lòng tôi cũng có một chút hạnh phúc.

Vì điều đó có nghĩa là em quan tâm đến tôi.

Chỉ cần một chút quan tâm đó thôi cũng đủ khiến tôi run rẩy, kích động đến mức muốn ôm chặt em vào lòng mà hôn lên trán em.

Nhưng tôi luôn phải đè nén ý nghĩ điên rồ và bệnh hoạn này.

Đó là sự xâm phạm của tôi đối với em trong tư tưởng—là tội lỗi của tôi.

Vậy nên, em không cần tự trách bản thân.

Không cần phải tự trách.

Cứ sống theo cách mà em muốn—ngạo nghễ hay khiêm nhường, tất cả đều được.

Chỉ cần đó là điều em muốn.

Phải rồi, để tôi trả lời một câu hỏi mà em luôn thích hỏi tôi.

Tại sao anh lại yêu em?

Thực ra, tôi đã nói rất nhiều lần rồi.

Hôm đó, khi ba em dẫn em bước vào cánh cửa ấy.

Chiếc khăn quàng cổ màu cà phê của em khẽ trượt khỏi vai.

Tôi nhìn thấy em.

Ý tôi là—

Yêu em không cần lý do.

Vì đó là em, nên chưa bao giờ cần có lý do.

(Toàn văn hoàn tất.)