Chương 2 - Kiếp Này Anh Không Cần Em

7

Hoán Hoán.

Anh thích gọi tôi như thế.

Nhưng từ khi tôi sống lại, anh chưa từng gọi tôi như vậy nữa.

Tôi ngủ rất nhẹ, nên khi anh về nhà, tôi liền tỉnh giấc.

Tôi nằm đó, muốn xem anh sẽ làm gì khi thấy tôi hoàn toàn không phòng bị.

Nhưng không, anh lướt qua tôi, thậm chí chẳng buồn đắp cho tôi một tấm chăn.

Tôi ngồi dậy, ném tờ đơn ly hôn vào lưng anh.

Anh hơi khựng lại, đường cong nơi tấm lưng thẳng tắp đẹp đến chói mắt.

“Đừng làm hỏng nó.”

“Nếu tôi soạn lại, những gì cô nhận được sẽ không còn nhiều như vậy nữa đâu.”

Dưới ánh trăng lặng lẽ, tôi ngồi đó, lắng nghe giọng nói điềm nhiên của anh.

Trong mắt anh có một tầng u ám giấu kín, hòa lẫn với sự lạnh lùng, xa cách.

“Tôi không ký.”

Tôi nhìn chằm chằm vào anh, ánh mắt kiên định.

Anh dường như đã đoán trước được điều này, khẽ gật đầu.

“Được thôi, vậy thì kiện ra tòa.”

“Chu Tần Xuyên, anh đúng là đồ khốn nạn!”

Tôi lao đến túm lấy anh, nhưng anh dễ dàng chế ngự tôi.

Ánh trăng cong cong rọi xuống, tôi bị anh ghì chặt trên sofa.

Bàn tay anh siết lấy cổ tôi, không chút dịu dàng.

Tôi cắn mạnh vào hổ khẩu tay anh, nhưng anh chẳng hề có phản ứng.

Chỉ là, vào một khoảnh khắc nào đó, anh bỗng buông lỏng.

Một cái chạm nhẹ lướt qua má tôi.

“Em cũng biết khóc à?”

Anh để lại câu nói lạnh lùng, mơ hồ đầy ẩn ý.

Rồi bỏ mặc tôi một mình trong phòng khách.

Tôi đưa tay bịt chặt mắt mình.

Như thể làm vậy thì nước mắt sẽ không rơi ra nữa.

“Đừng bỏ rơi em.”

Câu nói này, năm tôi mười tuổi đã thề rằng…

Sẽ không bao giờ nói ra nữa.

8

Tôi không ký đơn ly hôn.

Ngày hôm sau, Chu Tần Xuyên liền rút khỏi tất cả các dự án hợp tác có liên quan đến tôi.

Nhà họ Chu có một phần lớn sản nghiệp trong ngành y dược, mà anh lại là một học giả hàng đầu trong lĩnh vực này.

Tôi thừa nhận, kiếp trước tôi cưới anh cũng vì nhìn trúng lợi ích.

Tôi biết, anh đã không cần tôi nữa.

Nhưng khi nghe tin anh chuyển toàn bộ dự án sang hợp tác với Lâm Tiểu Miểu.

Tim tôi vẫn không hiểu sao nhói lên một cái.

Nhưng tôi lại cảm thấy như vậy mới đúng.

Kiếp trước anh đã tận mắt chứng kiến hết thảy.

Lâm Tiểu Miểu thuần khiết, trong sáng, còn tôi thì không.

Tôi đã quen dùng những thủ đoạn bẩn thỉu để đạt được mục đích.

Thế nhưng, việc anh rút khỏi các dự án chẳng khác gì một hồi chuông cảnh báo cho cả giới kinh doanh.

Chỉ trong một đêm, tôi liền rơi vào thế cô lập, không ai giúp đỡ.

Tôi quyết định thử lấy lòng Chu Tần Xuyên thêm một lần nữa.

“Chu Tần Xuyên, anh đang ở trường à?”

“Buổi trưa em có làm ít đồ ăn, mang qua cho anh nhé?”

Tôi không dám hy vọng anh còn chút tình cảm nào với tôi.

Nhưng tôi thực sự mong rằng, anh có thể nể tình cũ mà đừng làm tuyệt tình đến vậy.

Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, chẳng có một chút phản hồi nào.

Thấy mình cũng thật mặt dày, hôm qua còn cãi nhau ầm ĩ, vậy mà khi động đến lợi ích, tôi vẫn phải cúi đầu cầu xin.

Tôi quyết định nấu một bữa ăn thật ngon, rồi tự tay mang đến cho anh.

Rồi tôi chợt nhận ra một vấn đề.

Tôi hoàn toàn không biết Chu Tần Xuyên thích ăn gì.

Ngược lại, tôi thích ăn gì, ghét ăn gì, có lẽ anh thuộc làu làu.

Dù sao thì, kiếp trước, sở thích lớn nhất của giáo sư Chu chính là dỗ tôi ăn ngon.

Thực ra tôi không hề kén ăn đến thế, nhưng lại thích làm nũng trước mặt anh.

“Chu Tần Xuyên, mì này cứng quá rồi.”

“Chu Tần Xuyên, mì mềm thế này, anh định cho ai ăn đây?”

“Chu Tần Xuyên, em không thích ăn cay.”

“Chu Tần Xuyên, từ bao giờ anh nấu ăn nhạt nhẽo như vậy?”

Chỉ có một lần duy nhất, anh thực sự bị tôi chọc tức.

Đôi mắt đen láy của anh nhìn tôi chăm chú, giọng nói lạnh lùng, nghiêm túc.

“Hoán Hoán, em có phải nghĩ rằng anh sẽ luôn đứng về phía em không?”

Tôi cúi đầu, ngắm nghía bộ móng tay vừa mới làm, thản nhiên đáp:

“Vậy thì cút đi.”

Đó là câu trả lời của tôi, và anh thực sự rời đi.

Giữa thời tiết dưới 0 độ, không mặc áo khoác, cứ thế lao ra ngoài, chắc là giận đến mức mất bình tĩnh.

Đến chiều tối, tôi gửi cho anh một tin nhắn.

“Chu Tần Xuyên, em nhớ anh rồi.”

Chưa đến một phút sau, cửa nhà lập tức bị mở ra.

Tôi bị anh ôm chặt vào lòng, hơi lạnh từ bên ngoài còn vương lại.

Sống mũi cao của anh tì vào hõm cổ tôi, giọng nói trầm thấp khẽ vang lên.

“Phải, anh chính là người sẽ luôn đứng về phía em.”

…Anh thấy không?

Với tôi của kiếp trước, dạy dỗ giáo sư Chu còn dễ hơn dạy một con chó.

Lần thứ ba cắt trúng tay đến mức máu chảy ròng ròng, tôi nhìn chằm chằm vào thứ chất lỏng sôi trào trong nồi, cuối cùng mới hoàn hồn lại từ những ký ức cũ.

Nhận ra rằng mình vốn chẳng phải thiên tài nấu nướng gì cả.

Thế là tôi quay sang đặt một suất đồ ăn ngoài từ Lâm Xuyên Các.

Sau đó đổ hết vào bình giữ nhiệt của nhà mình.

Dù sao thì… đồ nhà làm hay đồ ngoài hàng cũng chẳng khác nhau là bao.

…Chắc vậy.

9

“Xin lỗi, chị.”

“Em không biết chị cũng mang cơm cho thầy Chu.”

“Anh ấy đã ăn đồ em nấu rồi…”

Lâm Tiểu Miểu đứng chắn trước mặt tôi, vẻ bối rối và lúng túng lộ rõ.

“Gọi là anh rể.”

Tôi khẽ cười với cô ta, ánh mắt liếc qua đôi bàn tay đang siết chặt trong ống tay áo.

“Chu Tần Xuyên.”

Tôi đứng trước mặt người đàn ông đang cúi đầu ăn cơm.

Anh không để ý đến tôi, tôi liền lấy đũa trong tay anh đi.

Sau đó, thay hộp cơm trước mặt anh bằng phần của tôi.

Anh nhìn chằm chằm vào món ăn trong hộp một lúc.

Đôi mắt đen sâu thẳm cuối cùng cũng dừng lại trên người tôi.

“Nhìn đi.”

Tôi đưa bàn tay dán đầy băng cá nhân ra trước mặt anh.

“Vì nấu cơm cho anh, em đã bị cứa ba nhát.”

“Em đã mất rất nhiều thời gian mới làm xong, anh ăn của em đi, được không?”

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, giọng nói bình tĩnh.

Bình tĩnh đến mức như thể sắp vỡ vụn.

Cuối cùng, anh thở dài.

“Lâm Hoán à, em nấu mấy món này giống y như trong Lâm Xuyên Các vậy.”

“Lén học theo họ à?”

“……”

Tôi giả vờ không nghe ra sự mỉa mai trong giọng nói của anh.

Dứt khoát làm tới luôn.

“Chu Tần Xuyên, anh nói thẳng xem, ăn hay không ăn?”

Giống như rất nhiều lần trước đây, chỉ cần tôi nổi giận, anh sẽ nhượng bộ mà dỗ dành tôi.

Tôi đã quen với điều đó.

Nhưng lại quên mất rằng, bây giờ không còn là tôi và anh của kiếp trước nữa.

Thế nhưng, anh vẫn cúi đầu, từng thìa từng thìa ăn hết bát cháo hải sản trước mặt.

Rất ngoan, ngoan đến mức giống hệt kiếp trước—khi tôi bảo anh làm gì, anh cũng nghe theo vô điều kiện.

Ăn xong, anh nhìn tôi—lần đầu tiên tôi cúi người dọn dẹp hộp cơm.

“Lâm Hoán.”

Anh gọi tên tôi, giọng nhẹ như dòng suối trong vắt.

“Anh bị dị ứng hải sản.”

“Hai kiếp rồi, em vẫn không nhớ được.”

Tôi sững người, ngẩng đầu nhìn anh.

Cổ tay anh vốn trắng đến mức lộ rõ cả đường gân xanh giờ đây đã nổi lên từng mảng phát ban đỏ.

Anh cứ thế giơ ra cho tôi xem.

“Em có cần phải hành hạ anh đến chết, thì mới cảm thấy vui không?”