Chương 4 - Kiếp Này Anh Giữ Chặt Vợ
12
Phan Liên Liên định thông qua đám streamer để bôi nhọ gia đình tôi trên mạng, cố tình vu khống chúng tôi.
Nhưng tôi đã kịp thời cung cấp bằng chứng cô ta dựng chuyện cho một đài truyền hình uy tín.
Chỉ sau một đêm, dư luận trên mạng xoay chiều chóng mặt.
Gia đình tôi ngay lập tức trở thành đối tượng được cả mạng xã hội cảm thông.
Mà anh tôi và chị dâu, thay vì bị ảnh hưởng bởi những trò quấy phá của Phan Liên Liên, tình cảm lại càng thêm gắn kết.
Chị dâu vốn đã muốn giúp giải quyết vấn đề trong nhà, khi tôi mở lời, chị ấy lập tức liên hệ với phóng viên truyền hình, giải quyết mọi thứ gọn ghẽ.
Sau đó, anh tôi nhìn tôi đầy nghi ngờ.
“Em làm sao mà liên hệ được với đài truyền hình vậy?”
Tôi cười bí hiểm.
“Anh à, em sống hai đời rồi, chút chuyện này mà không làm được sao?”
Anh tôi không hỏi thêm nữa.
Ngày giấy tờ chính thức về việc giải tỏa được công bố, cả con phố đều rộn ràng niềm vui.
Không ngờ, ngay trong đêm hôm đó, hai mươi vạn tiền mặt mẹ tôi vừa rút lại biến mất không dấu vết.
Số tiền này vốn định dùng để thưởng cho công nhân trong xưởng.
Chúng tôi lập tức báo cảnh sát, và vụ án nhanh chóng được giải quyết.
Từ camera hành trình của một chiếc xe gần đó, cảnh sát đã bắt được hai tên trộm vào đêm hôm đó—
Phan Liên Liên và anh trai cô ta.
Bị bắt tại trận, hai người lập tức khai nhận.
Nhưng số tiền bị trộm không chỉ có hai mươi vạn, mà còn có ba mươi vạn do đối tác chuyển cho ba tôi.
Cảnh sát tiến hành khám xét nhà họ Phan ngay trong đêm.
Và đúng thật, họ tìm thấy số tiền còn lại.
Nghe nói khi cảnh sát đến, ba mẹ của Phan Liên Liên còn đang hí hửng đếm tiền.
Bị bắt quả tang tại chỗ.
Khi cảnh sát còng tay ba mẹ cô ta, họ vẫn cố chụp lấy một xấp tiền, miệng hét lên:
“Đây là tiền của chúng tôi!”
Cuối cùng, cả nhà họ Phan bị kết án vì tội trộm cắp.
Phan Liên Liên bị phạt tám năm tù.
Người nhà cô ta, mỗi người ba năm.
Sau đó, tôi đến trại giam thăm Phan Liên Liên.
Cô ta béo lên không ít, nhưng gương mặt vẫn đầy căm hận, trừng mắt nhìn tôi.
“Chính mày đã gài tao, đúng không? Hà Thi Thi, có phải mày giở trò không?”
Tôi lách qua câu hỏi, mỉm cười.
“Xem ra cuộc sống trong này cũng không tệ. Hy vọng lần sau tôi đến thăm, chị sẽ khổ sở hơn một chút.”
Phan Liên Liên nghiến răng, như thể muốn lao đến bóp chết tôi.
“Hà Thi Thi! Tao có thành quỷ cũng không tha cho mày!”
Tôi nhún vai.
“Vậy đợi đến khi chị thành quỷ rồi nói tiếp nhé.”
13
Ngày chị dâu lâm bồn, cả nhà chúng tôi túc trực ngoài phòng sinh.
Anh tôi căng thẳng đến mức run cả chân, nhưng để tránh bị chúng tôi phát hiện, anh cứ đi tới đi lui, khiến ai nấy đều chóng mặt.
Ca sinh nở diễn ra suôn sẻ.
Chị dâu sinh một bé gái.
Y tá chuẩn bị trao bé cho anh tôi, nhưng anh ấy chỉ biết bám lấy cửa phòng sinh, mắt dán chặt vào trong.
Ba mẹ tôi dở khóc dở cười, bế cháu đi kiểm tra sức khỏe, để tôi ở lại canh chừng anh tôi.
Đến khi chị dâu được đẩy ra ngoài, anh tôi—một gã đàn ông cao một mét tám lăm—ôm chầm lấy chị dâu mà khóc nức nở.
Đến mức y tá cũng không kéo ra nổi.
Tôi hét lên:
“Anh sắp đè trúng vết mổ của chị dâu rồi!”
Anh tôi nghe vậy liền bật dậy như bị điện giật.
Chị dâu bật cười vì anh ấy.
Trước cửa phòng bệnh, tôi nghe thấy anh tôi nói nhỏ với chị dâu:
“Từ giờ chúng ta không sinh nữa. Không sinh thêm nữa đâu.”
Chị dâu cười cười.
“Xưởng của anh ngày càng lớn, chúng ta đâu phải nuôi không nổi con?”
Anh tôi kiên quyết lắc đầu.
“Tiền của anh để em tiêu. Anh kiếm tiền là để nuôi em. Không phải để nuôi ai khác!”
Tôi lặng lẽ rút tay khỏi tay nắm cửa, quay người rời đi.
Đến giờ, anh tôi vẫn không biết chị dâu không hề thiếu tiền.
Nếu chị ấy không chủ động nói, tôi cũng sẽ để bí mật này chôn vùi mãi mãi.
Ba mẹ tôi đối xử với chị ấy không khác gì với tôi, không có cái gọi là mẹ chồng – nàng dâu, chưa từng bạc đãi chị ấy.
Kẻ thù đã bị trừng phạt, cuộc sống đã trở lại yên bình.
Tôi dường như không còn điều gì tiếc nuối.
Đột nhiên, một người chặn trước mặt tôi.
Tôi ngẩng lên—là vị bác sĩ trẻ kia.
Anh ta cau mày nhìn tôi chằm chằm một lúc, rồi hỏi:
“Cô đã đi kiểm tra sức khỏe chưa?”
Tôi vội vàng gật đầu qua loa.
Anh ta đưa tay ra.
“Đưa tôi xem kết quả xét nghiệm.”
Tôi cười trêu chọc.
“Anh không phải bác sĩ sản khoa sao?”
Anh ta vẫn cứng đầu, không mắc bẫy của tôi.
“Đưa tôi xem kết quả.”
Tôi căn bản là chưa từng đi kiểm tra, lấy đâu ra kết quả mà đưa?
Vì thế, tôi quyết định tránh đi.
Nhưng ngay sau đó, giọng anh ta đầy chắc chắn vang lên từ phía sau.
“Ung thư giai đoạn đầu vẫn có thể chữa khỏi, tiên lượng cũng tốt. Tôi khuyên cô nên nhập viện điều trị ngay bây giờ.”
Tôi cau mày khó chịu, vừa định phản bác thì nghe thấy giọng anh tôi vang lên từ phía sau.
“Thi Thi…”
Chết tiệt!
15
Ba mẹ và anh chị tôi biết chuyện tôi bị bệnh, phản ứng lại rất bình tĩnh.
Thậm chí, họ phân công nhau rất rõ ràng, nhanh chóng sắp xếp mọi thứ cho tôi đâu ra đấy.
Tôi bị ba và anh tôi kéo đi kiểm tra tổng quát, càng kiểm tra, tôi càng thấy chột dạ.
“Anh, chị dâu vừa mới sinh, anh nên về với chị ấy đi.”
Anh tôi mặt mày lạnh tanh.
“Chính chị ấy bảo anh đến. Nếu anh không ngăn lại, có khi chị ấy đã tự mình đến đây với em rồi.”
Tôi quay sang nhìn ba.
“Ba, mẹ còn đang hầm canh ở nhà, ba về xem thử đi?”
Mặt ba tôi còn nặng nề hơn cả anh tôi.
“Canh từ tối qua đã hầm rồi, giờ này chị dâu con chắc đang uống rồi.”
Tôi ỉu xìu.
“Ba với anh làm ơn đừng bày ra cái vẻ mặt này, cứ như thể em thật sự bị ung thư vậy.”
Hai người họ cùng nhìn tôi với ánh mắt lạnh lẽo.
Rồi kết quả kiểm tra cũng có.
Ung thư thận giai đoạn đầu.
May mắn thay, tế bào ung thư vẫn chưa di căn.
Cả nhà thở phào một hơi, đồng thời lập tức sắp xếp cho tôi nhập viện điều trị.
Và thế là, vị bác sĩ trẻ tên Giang Tông đột nhiên trở thành bác sĩ điều trị chính cho tôi.
Ngày nào cũng tận tâm chăm sóc, tận lực đến mức ba mẹ tôi nhìn anh ta mà như đang nhìn con rể tương lai.
Tôi không chịu nổi nữa.
Vừa xuất viện liền cắt đứt liên lạc với anh ta.
Nửa năm sau.
Tôi nằm trên giường, phân vân không biết có nên trở mình hay không.
Ba tôi cười tủm tỉm dẫn một người vào phòng.
Nhìn thấy người đó, tôi tê cứng cả người.
Ba tôi hoàn toàn phớt lờ cảm xúc của tôi, đưa anh ta đến trước mặt tôi, còn chu đáo nói.
“Thi Thi, Giang Tông đặc biệt đến thăm con. Mau dậy tiếp khách đi.”
Nói xong, ba còn tiện tay đóng cửa phòng lại.
Tôi nằm trên giường đấu tranh một hồi, cuối cùng vẫn ngồi dậy, vuốt lại mái tóc.
Dù sao thì, tôi cũng đã nằm viện mấy tháng rồi, bộ dạng thảm hại nào mà anh ta chưa thấy qua?
Giang Tông bật cười, đưa tay vò rối mái tóc tôi vừa mới chỉnh lại.
“Thấy thế nào rồi?”
“Vẫn ổn.”
Chỉ là nằm lâu quá nên mập ra chút.
Anh ta lại cười.
“Tôi dẫn cô đến một chỗ nhé?”
“Không đi.”
Từ sau khi xử lý xong nhà họ Phan, tôi xem mọi nơi ngoài chiếc giường này đều là “xa xôi”.
Giang Tông nói.
“Đi đi, cô sẽ thích nơi đó.”
Tôi nhìn anh ta chăm chú.
“Giang Tông, tôi luôn thắc mắc… Làm sao anh biết tôi bị ung thư?”
Anh ta hơi nghiêng đầu.
“Ồ, có lẽ là kiếp trước.”
Cả người tôi chợt cứng đờ, ánh mắt nhìn anh ta trở nên đầy cảnh giác.
Nhưng anh ta chỉ cười dịu dàng.
“Hoặc có thể là trong giấc mơ thôi. Chỉ là… một giấc mơ không đẹp lắm.”
Hôm đó, tôi vẫn đi ra ngoài với Giang Tông.
Anh ta dẫn tôi đến ngọn đồi phía sau bệnh viện.
Trên đó có một cây đại thụ, trên cây treo đầy những dải ruy băng ước nguyện quen thuộc.
Tôi nhìn những sợi ruy băng, im lặng hồi lâu.
Kiếp trước, khi anh tôi đã phát điên, ở bệnh viện cũng không chịu hợp tác điều trị.
Sau khi chị dâu rời đi, ba mẹ tôi suy sụp nặng nề.
Vì còn phải lo chuyện nhà cửa, họ không đủ sức chăm sóc anh tôi, nên trách nhiệm ấy rơi hoàn toàn lên vai tôi.
Mỗi lần anh tôi điều trị, tôi lại kiệt sức thêm một chút.
Khi chịu không nổi nữa, tôi chạy đến đây, như người chết đuối vớ được cọc, coi cái cây này là hy vọng cuối cùng mà cầu nguyện.
Mà những dải ruy băng trên cây bây giờ—hoàn toàn giống với những gì tôi đã treo lên kiếp trước.
Tôi bỗng nhiên hiểu ra.
“Giang Tông, vậy là kiếp trước anh đã chú ý đến tôi rồi?”
“Ngày nào tôi cũng đứng bên cửa sổ văn phòng, nhìn cô chăm chú cầu nguyện. Tôi nghĩ, đây chắc chắn là một cô gái vừa mạnh mẽ vừa lương thiện.
Sau này có cơ hội tiếp xúc, tôi lại càng không thể không quan tâm đến cô.
Nhưng đến cái ngày cô đưa anh trai quay lại bệnh viện, tôi đã không còn gặp lại cô nữa.”
…
Từ miệng Giang Tông, tôi biết được chuyện xảy ra sau đó với anh tôi.
Anh ấy nói rằng anh tôi đã ở bệnh viện điều trị suốt một năm.
Rồi một ngày nọ, anh ấy biến mất.
Mà ngày anh tôi biến mất—chính là ngày tôi bị bọn buôn người đánh đến thoi thóp, rồi vứt ra nơi hoang dã.
Có lẽ chính ý chí báo thù đã giúp tôi sống sót.
Tôi lê lết, ăn xin từng bữa để quay về đây.
Nhưng đáng tiếc, cơ thể tôi không chờ được đến ngày báo thù.
May mắn thay, ông trời đã cho chúng tôi một cơ hội làm lại từ đầu.
Để gia đình tôi có thể đoàn tụ hạnh phúc một lần nữa.
…
Giang Tông tỏ tình với tôi.
Tôi không đồng ý.
Những gì xảy ra ở kiếp trước để lại trong tôi một cú sốc lớn, khiến tính cách tôi trở nên cực đoan.
Một người như tôi chẳng khác nào một quả bom hẹn giờ, có thể phát nổ bất cứ lúc nào.
Tôi làm sao có thể kéo theo một người có tương lai tươi sáng như anh ấy chứ?
Nhưng Giang Tông không từ bỏ.
Anh ấy càng xuất hiện ở nhà tôi thường xuyên hơn.
Không biết ba mẹ tôi nghĩ gì, ngày nào cũng lải nhải rằng tôi không biết quý trọng người tốt.
Aaa!
Tôi thật sự muốn bỏ nhà đi.
Thế là, tôi bỏ nhà đi thật.
Nhưng sau hai ngày, ba mẹ và anh chị tôi vẫn chưa ai đến tìm.
Khi Giang Tông tìm thấy tôi ở khách sạn, tôi đang thu dọn hành lý để về nhà.
Dù sao thì, chăn êm nệm ấm cũng không bằng chiếc giường thân yêu của tôi.
Trên đường về, Giang Tông lại tỏ tình.
Anh ấy nói:
“Tối qua tôi mơ thấy em.”
Tôi lơ đãng đáp lại một tiếng, trong đầu chỉ nghĩ xem có nên nhờ mẹ nấu món ngon để bù đắp hai ngày qua hay không.
“Thi Thi, có phải vì những chuyện tồi tệ trong quá khứ mà em không chịu chấp nhận tôi không?”
Tôi bỗng cứng đờ.
“Anh nói gì?”
Anh ấy thở dài, chậm rãi ôm lấy tôi.
“Bình thường em thông minh như vậy, sao trong chuyện này lại cố chấp thế?
Thi Thi, em rất tốt.
Sai lầm không phải ở em, mà là ở bọn họ.
Đừng dùng sai lầm của họ để trừng phạt chính mình.”
Tôi đứng yên trong vòng tay anh ấy, không dám cử động.
Một lúc lâu sau, tôi khẽ nói.
“Bẩn rồi thì vẫn là bẩn. Em không thể chấp nhận anh được.”
“Vậy em có muốn bước ra khỏi bóng tối không? Để tôi cùng em vượt qua?”
Tôi lắc đầu.
“Anh có tương lai tươi sáng hơn. Đừng vì em mà lãng phí tương lai của anh, không đáng đâu.”
Giang Tông bỗng cười khẽ.
“Nhưng Thi Thi à, kiếp trước tôi đã ăn chay, tụng kinh suốt năm mươi năm mới đổi lấy cơ hội này.
Em thực sự không định cho tôi một cơ hội sao?”
“Anh… Anh nói cái gì?”
Tay chân tôi đột nhiên đông cứng.
Ý của anh ấy là…
Chúng tôi có thể trọng sinh—là vì anh ấy sao?
Nhưng kiếp trước chúng tôi đâu có nhiều liên hệ đến vậy.
Tại sao anh ấy lại làm như vậy?
Không đợi tôi phản bác, Giang Tông tiếp tục.
“Kiếp trước em không có ấn tượng gì với tôi, nhưng tôi thì nhớ em rất rõ.
Thi Thi, cho tôi một cơ hội đi.
Chỉ một năm thôi.
Nếu sau một năm em vẫn không thể chấp nhận tôi, vậy thì…”
Anh ta cố tình dừng lại một chút, rồi cười nhẹ.
“Dù sao tôi cũng theo đuổi em cả một đời rồi.
Lỡ đâu, tôi lại tình nguyện theo em thêm một đời nữa?”