Chương 2 - Kiếp Này Anh Giữ Chặt Vợ

4

Tôi biết Phan Liên Liên không dễ dàng từ bỏ, nhưng không ngờ cô ta ra tay nhanh đến vậy.

Sáng hôm sau, tôi còn đang ngủ thì bị tiếng khóc ngoài phòng khách đánh thức.

Tôi uể oải mở cửa phòng, vừa nhìn ra ngoài đã thấy Phan Liên Liên kéo theo một nhóm người đến.

Tôi liếc nhìn phòng anh tôi, cửa hơi mở, chắc là ra ngoài rồi.

Thôi xong, hôm nay đến lượt tôi ra trận rồi.

May mà tối qua tôi đã dặn ba mẹ trước, bảo họ đừng nóng vội.

Chúng tôi cần có bằng chứng trong tay trước, để Phan Liên Liên không còn đường lui.

Vạch trần cô ta dễ dàng thế thì lợi cho cô ta quá.

Phan Liên Liên khóc lóc nửa ngày mà vẫn không thấy anh tôi ra, liền quay sang nhìn về phía phòng anh.

“Hà Tịch còn chưa dậy sao? Trước đây anh ấy đâu có thế này. Sao từ lúc kết hôn lại không chịu dậy sớm nữa? Đúng là người xưa nói không sai, cưới phải vợ không đảm đang thì hại cả ba đời.”

Tôi phì cười.

“Trước đây anh tôi dậy sớm vì không có vợ ấm giường. Giờ có vợ rồi, tất nhiên là không muốn rời giường nữa.”

Phan Liên Liên sững lại một giây, sau đó tỏ vẻ đáng thương.

“Từ nhỏ đến lớn, tôi chỉ ngủ chung với Hà Tịch, chỉ một lần đó thôi. Tôi… tôi làm sao biết cảm giác có người ấm giường là thế nào?”

Tôi gật đầu.

“Nằm với anh tôi chưa được một phút, đúng là không thể biết được thật.”

Phan Liên Liên tức giận.

“Ai nói chỉ có một phút? Đêm đó tôi ngủ với anh ấy cả đêm, được chưa?”

Lúc này, ba mẹ của cô ta cũng lên tiếng.

“Thi Thi, nhà bác hiểu rõ con gái bác. Nó sẽ không vu oan cho anh trai con. Hai đứa nó quen biết nhau bao năm, nếu không phải hôm đó uống say, nhà bác cũng không đến lượt anh trai con đâu.”

Ba tôi siết chặt nắm đấm, mẹ tôi nghiến răng tức giận.

Tôi vội vàng ra hiệu cho họ kiềm chế.

Nhịn xuống cơn bốc đồng muốn ném thẳng bản ghi hình vào mặt họ, tôi chậm rãi hỏi lại.

“Nghe bảo cô rất được săn đón, vậy tại sao lại nhất định phải là anh tôi—một món hàng đã qua sử dụng? Cô muốn gì ở anh ấy?”

Vừa nói, tôi vừa nhìn chằm chằm vào Phan Liên Liên.

Quả nhiên, trong mắt cô ta lóe lên một tia chột dạ, nhưng rất nhanh đã che giấu đi.

“Tôi còn có thể muốn gì? Sự đã rồi, tôi chẳng lẽ không thể bắt anh ấy chịu trách nhiệm?”

Tôi không đáp, chỉ tiếp tục nhìn cô ta.

Phan Liên Liên bắt đầu bồn chồn, lúc này mẹ tôi lên tiếng.

“Nhà chúng tôi cũng không phải người không nói lý. Nếu cô khăng khăng nói mình đang mang thai cháu nhà tôi… Thi Thi, con đi với cô ta làm kiểm tra toàn diện đi. Nếu đúng là cô ta mang thai, chúng ta sẽ chịu trách nhiệm.”

Mắt Phan Liên Liên sáng rực.

“Được thôi, Thi Thi, đi với tôi. Nhưng kiểm tra xong, cô nhất định phải nói sự thật đấy.”

Chậc, cô ta còn tưởng tôi là con bé ngốc nghếch năm xưa chạy theo gọi cô ta là “chị dâu” đây à?

5

Nếu nói hai kiếp của tôi có chuyện gì hối hận nhất, thì việc ngu ngốc nhất chắc chắn là tin lời con cáo già Phan Liên Liên.

Tôi nhớ rất rõ, có một lần cô ta bảo tôi đánh cô ta ngay trước cổng trung tâm học thêm của anh tôi.

Tôi thật sự ra tay.

Nhưng tôi chỉ khẽ chạm vào người cô ta một chút, vậy mà cô ta đã ngã lăn ra đường, gào khóc thảm thiết.

Anh tôi tưởng tôi thực sự làm cô ta bị thương, cuống quýt đưa cô ta vào viện.

Bác sĩ nói gì tôi không rõ, chỉ biết sau đó anh tôi không cho tôi chơi với cô ta nữa.

Nhưng khi đó tôi quá ngu, bị cô ta dỗ vài câu lại tiếp tục làm theo lời cô ta.

Anh tôi mắng tôi vài lần, nhưng tôi không nghe.

Mãi đến khi anh ấy cắt đứt quan hệ với Phan Liên Liên, kết hôn với chị dâu, tôi mới dần tỉnh ngộ.

Sau này, khi gia đình tôi tan nát, tôi bí mật theo dõi cô ta một thời gian, mới phát hiện đó chỉ là một trong những chiêu trò của cô ta.

Cô ta luôn khinh thường anh tôi, nói anh vừa đần vừa nhạt nhẽo.

Nếu không phải vì anh tôi vừa đẹp trai lại trung thực, thì ngay cả tư cách làm dự phòng cũng không có.

6

Tôi đồng ý đi cùng Phan Liên Liên đến bệnh viện kiểm tra.

Trong lúc chờ, cô ta tìm cớ để đuổi tôi ra ngoài.

Tôi cũng giả vờ ngoan ngoãn, đi đến cửa nhưng không rời đi quá xa.

Một lát sau, cô ta bước ra với vẻ mặt hớn hở, đưa tờ giấy xét nghiệm cho tôi.

“Này, tự cô xem đi.”

Tôi liếc qua.

Ngoài chỉ số Hcg hơi cao một chút, thì không có bất kỳ dữ liệu nào chứng minh cô ta mang thai.

Tôi cầm lấy tờ giấy, thẳng bước đến phòng siêu âm.

Phan Liên Liên giữ tôi lại.

“Cô đi đâu đấy?”

“Tôi đi siêu âm.”

Mặt cô ta sa sầm.

“Kiểm tra xong rồi còn đi siêu âm làm gì? Đi, chúng ta về nhà. Cô mau về nói với họ là tôi thực sự mang thai, hơn nữa còn là con trai của anh cô.”

Cô ta kéo tôi, nhưng không kéo nổi.

Ngược lại, tôi kéo cô ta về phía phòng siêu âm.

“Tôi vừa hỏi bác sĩ sản khoa rồi, tốt nhất nên kiểm tra thêm cho chắc. Hơn nữa cô cũng đã đến tuần 12, là thời điểm cần làm siêu âm NT. Tiện thể làm luôn đi.”

Phan Liên Liên lập tức hất tay tôi ra, gào lên.

“Cô bị điên à? Hà Thi Thi, cô trúng tà rồi đúng không? Cô chưa từng sinh con, đừng có nghe người ta nói linh tinh!”

Tôi nhìn chằm chằm vào cô ta, rồi bất chợt quay đầu nhìn về phía sau lưng.

“Anh, chị dâu kiểm tra thế nào rồi? Được mấy tuần rồi?”

Phan Liên Liên còn chưa kịp phản ứng việc anh tôi sao lại có mặt ở đây, đã nghe thấy câu nói của tôi, theo phản xạ hét lên:

“Cô ta có thai rồi sao? Hà Tịch, sao anh có thể để cô ta mang thai?”

Anh tôi ôm lấy chị dâu, bất lực nói:

“Vì sao anh lại không thể làm vợ mình có thai?”

Phan Liên Liên chỉ vào bụng mình, giọng lạc đi:

“Nhưng sao anh có thể khiến hai người phụ nữ mang thai cùng lúc?”

Đang là giờ cao điểm khám thai, lời cô ta lập tức thu hút ánh nhìn của vô số người xung quanh.

Mọi người nhìn anh tôi như nhìn một gã tra nam chính hiệu.

Thế nhưng, anh tôi bây giờ không phải dạng vừa.

Anh ấy không hề nao núng, thậm chí còn ung dung hôn lên trán chị dâu, dịu dàng nói:

“Vợ ơi, lát nữa em nghe thấy gì cũng đừng kích động. Từ trong ra ngoài, anh đều là của em. Đừng tin những con hồ ly tinh bên ngoài.”

Chị dâu ngoan ngoãn gật đầu.

“Cần em giúp gì không?”

“Chuyện nhỏ thôi, anh tự giải quyết được. Em ngoan, đứng sang một bên là được rồi.”

Phan Liên Liên nhìn mà mắt gần như tóe lửa.

“Hà Tịch!!!”

Anh tôi chậm rãi xắn tay áo, để lộ cánh tay săn chắc được rèn luyện sau khi trọng sinh chỉ để lấy lòng chị dâu.

“Anh biết mình nhìn cũng được, nhưng đâu đến mức cứ đi ngoài đường là lại bị nhận vơ làm cha? Vợ anh còn đứng đây, ai lại mặt dày đến mức muốn phá hoại gia đình người khác vậy?”

Tôi vô thức liếc sang chị dâu.

Quả nhiên, mặt chị ấy đỏ lên.

Anh tôi tiếp tục.

“Nếu cô có thể đưa ra bằng chứng đứa bé trong bụng là của tôi, tôi sẽ để vợ tôi đá tôi ra khỏi nhà ngay lập tức.”

Phan Liên Liên ú ớ:

“Tôi… tôi…”

Nửa ngày vẫn không nói nổi một câu trọn vẹn.

Chị dâu thấy không nỡ, khẽ đấm vào vai anh tôi, trách yêu.

“Cô ấy là con gái, anh cũng phải chừa chút thể diện cho người ta chứ. Thế này đi, khi nào cô ấy rảnh, em đưa cô ấy đi chọc ối kiểm tra nhé?”

Anh tôi còn chưa kịp lên tiếng, Phan Liên Liên đã như phát điên hét lên.

“Tôi không đi! Các người chỉ muốn hại tôi! Tôi không để các người có cơ hội làm hại con tôi đâu!”

Nói xong, cô ta lao ra khỏi bệnh viện.

Tôi và anh tôi nhìn nhau.

Mới thế mà đã chịu không nổi rồi sao?

Nhưng tôi không lo chuyện cô ta có đến gây rối nữa không.

Bởi vì, chưa đầy một tháng nữa, giấy tờ về việc nhà tôi được đền bù giải tỏa sẽ chính thức có hiệu lực.

Sao cô ta lại biết chuyện này?

Vì cô ta có một ông chú làm trong cơ quan liên quan, nên đã có được tin tức từ sớm.

Theo chính sách hiện tại gia đình tôi sẽ nhận được ba căn hộ ở trung tâm thành phố và một khoản tiền đền bù.

Trong đó, một căn hộ sau này tăng giá gấp mấy chục lần.

Kiếp trước, khi anh tôi đã phát điên, cô ta đã dùng một căn hộ để hối lộ chú mình, sau đó đuổi ba mẹ tôi ra khỏi nhà để bố mẹ cô ta vào ở.

Còn tôi…

Nghĩ đến những gì mình đã trải qua kiếp trước, tôi siết chặt nắm đấm.

7

Như thường lệ, tôi ra ngoài, và bị Phan Liên Liên chặn trong một con hẻm nhỏ.

Cô ta dường như quên hết mọi chuyện trước đây, còn thân mật khoác tay tôi.

Tôi cố nhịn cảm giác ghê tởm, không lập tức hất cô ta ra.

“Thi Thi, tôi biết tôi không nên phá hoại hôn nhân của anh trai cô. Nhưng tôi thực sự rất yêu anh ấy. Cô giúp tôi một lần nữa, được không?”

Tôi liếc mắt xuống túi quần cô ta, nơi lộ ra một túi máu.

“Giúp chuyện gì?”

Cô ta nhìn tôi với ánh mắt tràn đầy mong chờ.

“Cô giúp tôi thử xem anh trai cô còn tình cảm với tôi không, được không? Nếu anh ấy thực sự không còn yêu tôi, tôi sẽ bỏ đứa bé, từ nay về sau không bao giờ làm phiền anh ấy nữa.”

Tôi gật đầu.

“Được thôi.”

Mắt cô ta sáng lên, lập tức đưa cho tôi một cây gậy đã chuẩn bị sẵn.

“Thi Thi, cô đừng có làm như lần trước, chỉ đánh nhẹ một cái thôi. Phải đánh thật một chút.”

Tôi giả vờ khó xử.

“Lỡ như tôi đánh cô bị thương thì sao?”

“Không sao đâu, cô cứ đánh vào chỗ nào nhiều thịt là được. Yên tâm đi, dù cô có lỡ tay đánh mạnh quá, tôi cũng sẽ không trách cô đâu.”

Tôi chờ chính câu này của cô ta.

Tôi vẫn tỏ vẻ khó xử.

“Em thực sự không ra tay được. Hay là chị quay lưng lại đi? Như vậy em không nhìn thấy mặt chị, sẽ dễ ra tay hơn.”

Lúc này, Phan Liên Liên chỉ thiếu mỗi người đánh cô ta một trận để có cái gọi là “sảy thai”.

Cô ta không kén chọn nữa, vội vàng quay lưng lại.

“Được, được, tôi quay đi! Mau đánh đi!”

Cô ta gấp gáp như vậy, chắc chắn là biết anh tôi đang ở gần đây.

Tôi liếc nhìn xung quanh, quả nhiên thấy anh tôi và chị dâu đang đứng ở góc đường đối diện.

Chị dâu tham lam nhìn quầy bán xúc xích nướng ven đường và quầy trà sữa gần đó.

Tôi thấy chị ấy chỉ vừa nhấp một ngụm trà sữa đã bị anh tôi giật lấy, quăng thẳng vào thùng rác.

Chậc.

Đúng là đồ hoang phí.

Chị dâu ba miếng đã chén sạch cây xúc xích, sau đó mỉm cười nhìn anh tôi.

Anh tôi không chỉ không giận, mà còn cưng chiều véo má chị ấy.

Được rồi, xem ra tôi lại vô tình lạc vào cảnh phát cẩu lương rồi.

Phan Liên Liên lại thúc giục.

“Sao cô còn chưa ra tay?”

“Được rồi, được rồi, em đánh đây!”

Tôi liếc nhìn lần nữa.

Anh tôi đã nắm tay chị dâu bước qua đường.

Tôi khởi động cổ tay một chút, sau đó vung gậy nện thẳng vào túi quần của cô ta.

Có lẽ cú đánh này đã kích thích điều gì đó trong tôi.

Những ký ức mà tôi cố tình lãng quên từ kiếp trước bỗng dưng tràn về như vỡ đê.