Chương 3 - Kiếm Tôn Vô Tình Đạo
Áo choàng của kiếm tôn xộc xệch, ho ra một ngụm máu, chống tường từ từ đứng lên.
“Thể tu…hừ…chả trách dám nhặt bản tôn về.”
Khi hắn lại ngẩng đầu lên, ánh mắt so với lúc trước càng thêm lạnh lẽo, còn mang theo một tia châm chọc nực cười.
“Nhưng nếu ngươi nghĩ chỉ dựa vào sức mạnh thô thiển là có thể áp chế được bản tôn…vậy thì cứ thử xem.”
Lời kiếm tôn đầy sát khí, nhưng vì kiệt sức nên hơi thở hơi gấp gáp, rõ ràng đã là mũi tên hết đà.
“Ấy da ấy da—cái thân thể mới ngâm thuốc hôm qua hôm nay lại ho ra máu rồi, nếu ngươi không muốn thấy ta thì ta khỏi cần lởn vởn trước mặt ngươi nữa.”
Ta cảm thấy lúc này không nên chấp nhặt với hắn, nên vừa nói vừa nhanh chân lui ra cửa động.
“Nhưng mà cái bánh bao dưới đất phủi phủi đi vẫn ăn được, đừng có lãng phí nha.”
Nói xong, ta không ngoảnh đầu mà rời khỏi động phủ, trong khoé mắt vẫn thấy người kia lảo đảo vịn lấy vách đá.
(4)
Có lẽ là vì diện mạo ta quá mức hoang dại, nên kiếm tôn không muốn nhìn thấy ta.
Cũng có thể là vì đạo tâm hắn đã vỡ nát, chỉ muốn một mình yên tĩnh.
Tóm lại, để trị tận gốc cái tật ho là phun máu của kiếm tôn, ta vô cùng tự giác, mười mấy ngày liền không xuất hiện trước mặt hắn.
Chỉ tranh lúc hắn ngủ, lặng lẽ đặt thuốc tắm và bánh bao thịt trong động, rồi lặng lẽ rời đi.
Kiếm tôn cũng chẳng thèm để ý tới ta.
Mỗi lần ta vào, hắn đều quay mặt vào tường, chỉ để lại cho ta một bóng lưng lạnh lùng cao ngạo.
Nhưng ta tin chắc rằng hắn ở trong động phủ sẽ không thấy chán.
Vì ta nhớ rõ trong động phủ có rất nhiều truyện chữ, tranh vẽ và mấy thứ đồ lặt vặt, đủ cho hắn giết thời gian rất lâu.
Hôm nay.
Nhân lúc kiếm tôn đang ngủ, ta vác thuốc tắm tới, lấy ra mặt nạ gỗ vừa gọt xong đeo lên, rồi mới đến cạnh giường gọi hai tiếng.
Kiếm tôn không đáp lại.
Ta nghĩ một chút, ghé sát vào nói: “Lô đỉnh xin được tắm thuốc…”
Quả nhiên hắn bật dậy định đánh ta.
May mà ta đã có dự liệu trước, lời còn chưa dứt thì người đã lui ra xa mấy mét.
Kiếm tôn nhìn rõ mặt nạ gỗ trên mặt ta, bả vai khựng lại, rồi quay mắt đi, ánh nhìn rơi xuống thùng thuốc tắm.
“…Lang băm.”
Bị chửi là lang băm, ta coi như không nghe thấy.
Thấy hắn đã có thể tự đi lại, từ giường bước đến thùng tắm một cách vững vàng, rồi bắt đầu cởi đồ, ta liền sáng mắt lên.
Ta lập tức lục tung động phủ, bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Kết quả không cẩn thận, kéo từ đáy rương ra một bộ hỉ phục đỏ chót.
‘Ào’ một tiếng, tiếng nước tràn ra.
“Vô lễ…”
Ta nghe thấy kiếm tôn đang ngâm trong thuốc tắm nói như vậy.
“Ấy da, nhầm tay nhầm tay…”
Tay ta run lên, nhét vội hỉ phục đỏ vào lại đáy rương, tiếp tục dọn ra quần áo mang theo đường dài, nhét đầy túi trữ vật, sau đó mới đi tới bên thùng tắm.
“Ta nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy mới gặp mặt đã bắt ngươi làm lô đỉnh thì đúng là hơi ép người quá, ta hiểu mà, nên quyết định đổi sang nhịp độ chậm lại.”
Sau hai lỗ khoét trên mặt nạ gỗ, ánh mắt ta chân thành, giọng nói cũng đầy thành ý:
“Đi hưởng tuần trăng mật trước đi! Đợi ngươi tắm xong thùng thuốc cuối cùng này, hai ta sẽ bắt đầu một chuyến du lịch muốn đi là đi!”
Nghe vậy, kiếm tôn tức đến cười lạnh.
Không nói một lời, chộp lấy túi trữ vật bên hông ta ném thẳng vào vách động, dùng hành động để trả lời.
(5)
Chiếc túi trữ vật cấp thấp không chịu nổi, bung ra nào là một cuộn dây đỏ, hai vò rượu hợp cẩn, còn có một quyển 《Lạnh lùng tiên quân yêu ta rồi》.
Ta mặt không đổi sắc chạy tới góc tường, thu túi trữ vật về.
Đợi thời gian ngâm thuốc vừa đủ, ta liền trói kiếm tôn đã thay đồ bằng dây đỏ, quăng hắn lên lưng lừa.
Thế là ta và kiếm tôn bắt đầu một chuyến hành trình vô định.
Băng qua núi sông, ngang qua thành trấn, chứng kiến từng buổi bình minh và hoàng hôn.
Ngoài ăn và ngủ, kiếm tôn không chạm chân xuống đất, gần như không rời khỏi lưng lừa.
Còn ta, thì thảm rồi.
Lừa nhỏ chỉ chở được một người.
Kiếm tôn ngồi trên lừa, ta chỉ có thể dắt lừa mà đi.
Gió táp mưa sa, nắng cháy mồ hôi đổ, đều mình ta chịu.
May mà ta là thể tu, thân thể cường tráng, một ngày đi nghìn dặm cũng không thở dốc, lừa gục rồi mà ta vẫn chưa ngừng.
Không còn cách nào khác. Ta là người nhà của bệnh nhân, một phút cũng không được rảnh rỗi.
Không chỉ lo ba bữa ăn, còn phải giám sát hắn hồi phục vận động, thỉnh thoảng còn phải kể chuyện cười dỗ hắn vui.
Tuy kiếm tôn chưa từng bị ta chọc cười lần nào.
Nhưng nhờ vào nỗ lực bền bỉ không bỏ cuộc của ta, kiếm tôn cuối cùng cũng học được cách lườm ta trắng mắt.
Chuyến đi nói đi là đi kéo dài gần một năm.
Xuân hạ thu đông trôi qua rồi lại đến xuân vào lúc ấy, đã xảy ra một chuyện lớn—
Đêm đó mát mẻ.