Chương 1 - Kiếm Tôn Vô Tình Đạo
“Đẹp trai thế này mà giết đi thì uổng quá, chi bằng ban cho ta làm lô đỉnh.”
Ta lựa đúng thời điểm buông câu, lập tức khiến đám tà tu xung quanh phá lên cười dâm loạn.
Bọn chúng đâu biết kẻ đang nằm dưới đất, thân hình chật vật kia, lại chính là vị kiếm tôn vô tình đạo, một mình áp chế mười đại tông môn, Thanh Nhai Tử.
Chỉ tiếc nữ chính vì muốn công lược đoá cao lăng chi hoa này, hết dỗ rồi gạt, kéo hắn rơi thẳng khỏi thần đàn, tu vi mất sạch.
Đến cuối cùng lại còn vứt bỏ hắn giữa chốn núi hoang rừng vắng này.
Hoàng lịch nói hôm nay ta nên đi dạo nhiều, may ra có thể nhặt lại đồ bị mất.
Ta chợt nhớ mấy hôm trước hình như mất hai viên linh thạch, liền lập tức dắt lừa rời khỏi động phủ.
Đi ngang qua một vùng núi hoang rừng vắng, thấy đám tà tu vốn luôn hành sự đơn độc lại bất ngờ tụ thành một vòng tròn.
Ta len vào đám đông chuẩn bị hóng chuyện, lại nhận ra kẻ đang nằm dưới đất, máu me đầm đìa, thoi thóp hơi tàn kia chính là kiếm tôn vô tình đạo, Thanh Nhai Tử.
Nghe đám tà tu xung quanh đang hào hứng bàn xem nên bổ thêm nhát nào để tiễn hắn về Tây Thiên.
“Đẹp trai thế này mà giết đi thì uổng quá, chi bằng ban cho ta làm lô đỉnh.” Ta lập tức giơ tay, dày mặt đề nghị.
Đám tà tu xung quanh trước im lặng sau phá lên cười, rồi đồng loạt quay đầu lại.
Ta rõ ràng cảm nhận được mấy luồng thần thức đang liên tục quét qua người mình.
Đến khi phát hiện ra ta đúng là to cao thô kệch, tướng mạo tầm thường, đám tà tu mới cụt hứng trêu chọc:
“Đạo hữu à, tên này bị phế rồi, cùng lắm chơi được hai ngày.”
Ta làm như không nghe thấy.
“Vừa khéo, ta lại thích kiểu ốm yếu thế này.”
Rồi sải bước đường đường chính chính đi về phía kiếm tôn.
Tới bên cạnh hắn ngồi xổm xuống, lúc này ta mới phát hiện đôi mắt đen vốn đờ đẫn kia, dường như nhờ đoạn đối thoại nực cười vừa rồi mà tỉnh táo được chút ít.
“Lũ… sâu kiến…”
Thanh Nhai Tử bật ra một tiếng cười lạnh gần như không nghe thấy.
“Đẹp trai quá rồi! Dù chỉ bày ra làm bình hoa cho ta ngắm, ta cũng không lỗ!”
Ta vội vàng nâng cao giọng đè lên tiếng hắn, đồng thời nhanh tay lấy bao tải từ trong túi trữ vật.
Trước khi hắn chọc giận mấy tên tà tu khác, ta đã trùm kín hắn từ đầu đến chân, vứt lên lưng con lừa.
Ta thúc con lừa chạy mau mau rời đi.
Kiếm tôn trong bao còn muốn giãy giụa.
“Vô lễ… ngươi có biết kiếm của bản tôn… từng uống bao nhiêu máu tà tu không…”
Đột nhiên con lừa vấp một cái, kiếm tôn hừ một tiếng.
Bao tải rỉ máu.
m thanh cũng yếu dần.
Cứ thế, ta cưỡi lừa bình yên vô sự mang kiếm tôn về động phủ.
Chăm chỉ như ta chẳng bao giờ chịu ngơi tay, lập tức rửa nồi nhóm lửa.
Ta kéo kiếm tôn ra khỏi bao, lột sạch y phục đẫm máu của hắn, ném vào thùng tắm.
Sau đó xắn tay áo, bắt đầu kỳ cọ chà rửa cho hắn.
Dưới một trận cọ rửa của ta, kiếm tôn đau đớn mà tỉnh lại.
Phát hiện ra tình trạng của bản thân, ngón tay tái nhợt của kiếm tôn bấu chặt lấy vành thùng.
“Ngươi muốn chết…”
Kiếm tôn vừa nói xong câu này, ta đúng lúc múc nước bằng gáo, dội thẳng từ trên đầu hắn xuống.
‘Ào’ một tiếng, nước nóng theo cằm hắn chảy xuống, thấm ướt hàng mi dài và thẳng.
Ánh mắt hắn lạnh như băng.
Từ mu bàn tay đến cánh tay gân xanh nhất thời nổi lên hết, nhưng cũng chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi ép ra mấy chữ:
“Bản tôn… nhớ kỹ rồi.”
(2)
Ta làm như không nghe thấy lời đe doạ của kiếm tôn.
Ta rửa sạch phần thân trên của hắn, rồi từ bên cạnh bồn rửa chén lấy ra một cái xơ mướp đưa cho hắn: “Dùng cái này kỳ cọ phần… kia của ngươi…”
Ta nói bằng giọng uyển chuyển.
Kiếm tôn nhìn chằm chằm vào cái xơ mướp, lông mi khẽ run, sát ý trong mắt gần như ngưng tụ thành đao.
Ta có phần phát điên, cứ ngỡ với độ lĩnh ngộ của kiếm tôn, nhất định có thể hiểu được lời ám chỉ ‘uyển chuyển’ của ta, ai ngờ hắn lại chậm tiêu đến thế trong chuyện này.
“Cái kia chính là… ừm… nửa thân dưới của ngươi đó.”
Kiếm tôn im lặng nghe từng chữ từng chữ ta nói, lát sau lạnh lùng cười khẩy, bỗng nhiên giơ tay như muốn tập kích ta.
Nhưng vì kinh mạch bị đứt đau thấu tim gan, ngón tay chỉ mới khẽ run lên, xơ mướp đã ‘bõm’ một tiếng rơi xuống nước.
Hắn nhìn ta chằm chằm, giọng từ kẽ răng nghiến ra từng chữ:
“Tà tu… bản tôn… nhất định sẽ…”
Lời còn chưa dứt, đã lại ho ra một ngụm máu, nhuộm đỏ mặt nước nóng mờ hơi.
Ta nhìn khoé môi hắn vẫn rỉ máu, cảm thấy để hắn cứ ho thế này cũng không phải cách.
Thế là cúi đầu lục lọi trong túi trữ vật lép xẹp, moi ra một chai dược thuỷ cấp thấp, dí tới bên miệng hắn:
“Nào, uống siro ho bí truyền của ta nè đảm bảo không ho nữa luôn.”
Kiếm tôn nghiêng đầu né khỏi bình thuốc, nơi cổ họng phát ra tiếng cười lạnh khinh miệt:
“Bản tôn không đời nào uống thứ…”