Chương 4 - Kiểm Điểm Tình Yêu
8
Bạn trai bị ép ôm, tôi đau lòng lắm.
Để thể hiện sự phẫn nộ, ngay trước mặt Giang Hoài, tôi đổi tên anh trong danh bạ từ “Bạn trai yêu dấu” thành “185 bụng 6 múi eo có nốt ruồi”.
Giang Hoài ngán ngẩm:
“Em mấy tuổi rồi? Sao trẻ con thế này?”
“Đừng hỏi chị mấy tuổi, cảm xúc chị đang rối bời.”
tôi tự tin gánh hết tất cả.
Giang Hoài dụi dụi mũi, thấp giọng giải thích:
“Tiểu Tiểu, anh không quen cô ấy, anh cũng không định ôm cô ấy.”
tôi hiểu mà, anh chỉ là bị một sức mạnh bí ẩn nào đó chi phối thôi.
Nhưng tôi không định tha thứ dễ dàng.
Đừng hỏi tại sao, hỏi tức là tôi muốn tận hưởng thêm chút nữa cảnh Giang Hoài hạ mình trước mặt tôi.
tôi tự đi về phía trước, chờ anh chạy theo.
Kết quả, anh quay người, đi thẳng vào tiệm trà sữa bên đường, xếp hàng mua đồ!
Này này, anh có cần quá đáng thế không?
Thế giờ tôi có nên đi tiếp không đây?
tôi vừa đi vừa kéo dài thời gian, như một cách giữ gìn lòng tự trọng.
Cuối cùng, sau 10 phút nỗ lực, tôi tiến được 50 mét, vừa kịp lúc Giang Hoài mua xong trà sữa và chạy tới.
“Phụt—” tiếng cắm ống hút.
Được rồi, biết mua trà sữa để dỗ tôi, tạm tha cho anh.
“Rột rột rột—”
Cái gì? Anh uống trước luôn à?
Anh thấy hợp lý lắm sao???
Nỗi đau đớn trào ra từ khóe miệng. Giang Hoài, anh đúng là biết cách chọc giận người khác.
tôi trừng mắt nhìn anh, anh lại chớp chớp mắt đầy vô tội.
“Anh đưa em uống một ngụm, em sẽ tha lỗi cho anh.” tôi thật chẳng có bản lĩnh gì.
“Được, nhưng chỉ được uống một ngụm thôi nhé.” Anh đưa trà sữa cho tôi.
“Đúng là keo kiệt.” tôi cắn lấy ống hút, hút một hơi thật dài.
“Em định kiểm tra dung tích phổi hả?” Anh có vẻ đau lòng lắm.
tôi vui rồi. tôi thích nhất là nhìn anh luống cuống, mất bình tĩnh.
Giang Hoài tức giận, mở ứng dụng Alipay, vào phần Ant Manor.
“?? Anh đánh con gà của em làm gì?”
“Anh cứ đánh đấy!”
…
Đánh gà của tôi, thì phải trả giá đắt!
Giang Hoài, vì phút bốc đồng, phải trả giá bằng việc giúp tôi nuôi gà suốt 7 ngày và nợ tôi 7 ly trà sữa.
Trưa hôm sau, lúc ăn cơm, Giang Hoài cúi gằm mặt. Một anh đẹp trai bảnh bao thế mà trông buồn bã, ủ rũ.
Chẳng lẽ bài vở dạo này nhiều quá, ảnh hưởng tới sức khỏe tinh thần?
tôi lo lắng, hỏi thăm anh:
“Không sao đâu mà.”
Anh ngập ngừng, có vẻ khó nói:
“Chỉ là, hôm qua trong giờ học anh bấm điện thoại để giúp em cho gà ăn, bị thầy phát hiện.”
Ơ, tự nhiên tôi cảm động là sao nhỉ?
“Thầy bảo từ giờ anh giúp thầy luôn.” Anh bình thản vừa nói vừa tiếp tục ăn cơm.
Ơ cái này…
tôi thử an ủi anh:
“Điều này chứng tỏ thầy rất tin tưởng anh, mới giao nhiệm vụ khó khăn như vậy. Đúng không?”
Giang Hoài đặt đũa xuống:
“Em ăn đùi gà không? Anh tính chiên thêm hai cái.”
“… Ăn.”
Người ta nói rồi, đừng bao giờ thù dai với đồ ăn.
9
Sau bao nhiêu lần đùa giỡn, cuối cùng kỳ thi tiếng Anh bậc 4 cũng đến.
Nhờ Giang Hoài giữ đầu tôi lại bắt học tiếng Anh, tôi mới miễn cưỡng đủ sức vào phòng thi.
Ngày trước kỳ thi, Giang Hoài tặng tôi một chiếc gối ôm hình con cừu nhỏ.
tôi hỏi sao tự nhiên tặng quà, anh nói nhặt được bên đường, chẳng ai thèm lấy.
Gối ôm dễ thương lắm, mềm mềm, trắng trắng.
tôi thích lắm, nhưng miệng vẫn nói:
“Thời điểm đặc biệt này, tặng quà không hợp đâu.”
Anh cau mặt, định lấy lại, nhưng tôi ôm chặt không buông, vùi mặt vào gối.
Giang Hoài kéo không nổi, thế là ôm luôn cả tôi lẫn gối vào lòng.
Ấm áp, trong lòng cũng cảm thấy đầy đủ.
Ngày thi, Giang Hoài bảo đã mua sẵn bữa sáng cho tôi, dặn tôi chờ dưới ký túc xá.
Tháng 12 đã là mùa đông, lá cây rơi lác đác trên bãi cỏ khô héo. Cô quản lý ký túc xá ôm túi sưởi, bắt chuyện với tôi:
“Con gái, hôm nay là thứ Bảy mà, sao các cháu cầm bút đi đâu hết vậy?”
“Cô ơi, hôm nay bọn cháu thi tiếng Anh bậc 4.”
“Ồ ồ, thế à.” Cô nhiệt tình chúc bọn tôi, giọng vang rõ:
“Các cháu thi tốt nhé! Đều được 100 điểm!”
À…
Thứ nhất, ý tốt của cô tôi hiểu.
Thứ hai, cô có thể đừng nói ra ý tốt đó được không.
Chẳng bao lâu sau, Giang Hoài đến.
Anh đưa tôi chiếc bánh bao nhân kem trứng nóng hổi, rồi tự nhiên nắm lấy tay tôi nhét vào túi áo anh.
tôi cắn một miếng bánh, kiễng chân, thơm nhẹ anh một cái.
Anh cúi đầu, lén cười.
“Thi tốt vào, thi xong anh dẫn em đi ăn lẩu.” Trước phòng thi, anh xoa xoa đầu tôi.
“Giang Hoài, anh bị đánh tráo rồi đúng không?”
“Hả?”
“Hôm nay sao anh dịu dàng quá vậy~”
“Thế à,” giọng Giang Hoài càng thêm dịu dàng. “Thi tốt thì ăn lẩu, thi không tốt, anh lấy em làm nước chấm.”
Anh! Anh đừng có tới đây!
Kỳ thi tiếng Anh bậc 4 kết thúc, ngay sau đó là kỳ thi cuối kỳ.
Một cốc trà, một bộ đề, từ sáng tới tối tôi vùi đầu học bài.
Giang Hoài kéo tôi đến thư viện ôn tập, anh giúp tôi nhồi nhét kiến thức vào đầu.
Tối, khi bọn tôi ra khỏi thư viện, ngoài trời bắt đầu rơi tuyết nhẹ.
Những bông tuyết nhỏ xíu, trong suốt rơi xuống lòng bàn tay, hóa thành giọt nước nhỏ bé, tồn tại trong khoảnh khắc rồi tan biến giữa màn đêm.
Tuyết đậu cả trên hàng mi của tôi. Giang Hoài cúi xuống, đặt lên đó một nụ hôn ấm áp.
“Ôm một cái.”
Anh quàng lên cổ tôi nửa chiếc khăn quàng của anh, rồi kéo tôi vào áo khoác của anh.
tôi vòng tay ôm lấy eo anh, sờ sờ, hí hửng vì cảm giác cơ bụng săn chắc.
“Phải biết quý trọng nhé, nghỉ đông là không được sờ đâu.” Anh nói với vẻ trêu chọc.
Nghỉ đông, tức là phải về nhà.
tôi không muốn về nhà.
10
Ngày tôi về nhà, trời đột ngột trở lạnh, rét căm căm.
Ga tàu đông nghẹt sinh viên đại học về quê, tôi đến sớm, chỉ có thể ngồi ngơ ngác ở góc chờ tàu.
Ga tàu ồn ào, mọi người hầu hết đi theo nhóm.
Giang Hoài là dân địa phương, đưa tôi vào ga xong thì về luôn. Lúc này chỉ còn tôi đơn độc chờ tàu, cảm giác thật cô quạnh.
Năm nay nghỉ Tết sớm, nhiều kỳ thi phải chuyển sang hình thức trực tuyến.
Phía trước tự dưng đông người vây quanh. tôi tò mò ngó đầu nhìn thì phát hiện có người đang múa Thái Cực Quyền.
Một cô bé đang biểu diễn, động tác uyển chuyển, trông nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi. Dù đeo khẩu trang, cũng có thể thấy mặt cô ấy đỏ bừng vì ngại.
tôi thấy dễ thương, quay một đoạn video nhỏ gửi cho Giang Hoài.
Nhưng mãi không thấy anh trả lời.
Sau một chuyến tàu dài, nửa đêm tôi mới về đến nhà.
tôi lục tìm chìa khóa, mở cửa.
Ánh đèn vàng ấm áp tràn ra.
Bên trong, bố mẹ và em trai đang quây quần bên bàn ăn.
Trên bàn, món ăn còn bốc khói nghi ngút.
Ti vi đang chiếu phim hoạt hình, khung cảnh trông thật ấm áp.
Em trai tôi, Lý Diêu, là người đầu tiên nhận ra tôi.
Nó đang gặm đùi vịt, bất ngờ hét lên:
“Ơ, chị về rồi!”
Cả nhà ba người đều tỏ vẻ kinh ngạc, như thể tôi là một người lạ đột nhiên xuất hiện, phá vỡ sự yên bình của họ.
Mẹ tôi ngạc nhiên:
“Sao hôm nay con đã về rồi?”
Bị phớt lờ quá lâu, tôi cũng quen rồi.
tôi kéo vali vào nhà, nhàn nhạt đáp:
“Con đã nhắn tin cho mẹ từ tối hôm kia rồi.”
Không ai nói gì thêm.
“Mọi người ăn đi,” tôi lặng lẽ mang quần áo đi vào phòng, “Con mệt quá, đi tắm rồi nghỉ ngơi trước.”
Phòng vắng lặng, bên cạnh giường chất đống mớ đồ lộn xộn của Lý Diêu.
Ngoài cửa yên tĩnh một lúc, rồi tiếng nói cười lại ồn ào như ban đầu.
Thế giới cô lập tôi, mặc kệ ai cười nhạo.
tôi đặt con cừu nhỏ mà Giang Hoài tặng lên gối, sau đó vào phòng tắm.
Hôm sau tỉnh dậy, mắt nhắm mắt mở mở điện thoại, mới thấy tin nhắn của Giang Hoài.
Anh gửi một đoạn video con mèo con đang đi vệ sinh, bảo nhà anh mới nuôi mèo.
tôi nằm dài trên giường trả lời: “Hôm qua không trả lời tin nhắn của em, đáng chết!”
Giang Hoài giải thích: “Hôm qua anh chơi đàn cho mèo nghe mà.”
Mèo cũng cần tu dưỡng tâm hồn à?
Được, cho anh 9 điểm, lật kèo!
tôi gõ bàn phím thật nhanh, viết cả tràng dài chỉ trích anh:
“Chơi đàn thì sao?”
“Chơi đàn không dùng chân để nhắn tin được à?”
“Người yêu em luôn có hàng trăm cách để yêu em.”
“Không trả lời tin nhắn thì chính là không trả lời, đừng viện cớ cao siêu làm gì.”
“Nếu hết yêu rồi, làm ơn nói thẳng ra.”
Khi tôi nổi cơn, không một ông bạn trai nào tránh được bị tổn thương.
Phía bên kia im lặng rất lâu, sau đó trả lời một chuỗi “*******”.
“Hả? Đây là gì?”
Hệ thống lỗi? Một chuỗi ký tự vô nghĩa?
“Là chửi thề.”
Lần này anh trả lời nhanh gọn.
tôi: “…”