Chương 8 - Kịch Tính Tình Yêu Từ WeChat
Từ lúc xác định mối quan hệ đến khi đính hôn, chúng tôi chỉ mất đúng nửa năm.
Nhưng màn cầu hôn của chúng tôi hơi đặc biệt — là tôi cầu hôn anh.
Có lẽ vì tôi nôn quá.
Chờ mãi anh vẫn chưa có động tĩnh gì, tôi liền mua một chiếc nhẫn, hùng hổ xông thẳng vào văn phòng của anh.
Cố Trì nhìn chiếc nhẫn đến ngơ người, rồi bất đắc dĩ vừa cười vừa lôi ra từ ngăn bàn một chiếc hộp nhỏ:
“Hạ Hạ, sao em vội vậy chứ? Anh vốn định hôm nay cầu hôn em mà.”
Mặt tôi lập tức đỏ như gấc:
“Không sao cả. Ai cầu hôn chẳng như nhau, quan trọng là cuối cùng cũng cưới mà.”
Nói xong, tôi đeo nhẫn vào tay anh.
Người nhà ai cũng không ngờ mọi chuyện diễn ra nhanh vậy.
Biết tin xong, cả nhà liền nháo nhào chuẩn bị lễ đính hôn.
Ai cũng chân tay luống cuống.
Sau khi đính hôn, việc tôi và Cố Trì thích nhất là đi dạo cùng nhau, nắm tay đi ăn ở những quán vỉa hè, rồi lại nắm tay quay về.
Lúc đó là kỳ nghỉ hè, gió đêm mát mẻ, lẫn chút hơi ấm, làm tóc tôi bay phất phơ, nhiều lúc che mất cả tầm nhìn.
Cố Trì chú ý thấy, bèn rút từ túi ra một sợi dây buộc tóc, thuần thục buộc cho tôi một kiểu tóc củ tỏi thấp.
Tôi vừa cười vừa trêu anh:
“Giỏi nha, buộc tóc ngày càng thành thạo rồi đó.”
Cố Trì tự hào:
“Tất nhiên rồi, em không biết anh là ai à?”
Tôi bật cười, lườm anh một cái, không nói gì nữa, tiếp tục bước đi.
Anh mặc đồ thoải mái, hai tay đút túi, nhìn chẳng giống ông chủ gì cả, mà như một nam sinh đại học vậy.
Cả người tràn đầy sức sống tuổi trẻ.
Khi sắp về đến nhà, một bạn sinh viên làm thêm dịp hè đưa tôi một tờ rơi, còn khen:
“Chị xinh quá!”
Tôi vui rối rít, lập tức quay sang khoe với Cố Trì:
“Người ta khen em xinh kìa!”
Anh nhìn tôi cười, xoa đầu tôi:
“Anh nghe thấy rồi.”
Tôi hứ một tiếng, vui vẻ nhảy chân sáo chạy vào khu chung cư.
Như thường lệ, về đến nhà là chia việc — anh nấu ăn, tôi dọn dẹp.
Ăn xong, chúng tôi cùng ngồi ngoài ban công, ngắm đèn đóm rực rỡ của thành phố, ngắm sao, ngắm trăng.
Với chúng tôi, như thế là đủ cho một cuộc sống lý tưởng rồi.
[Cố Trì – ngoại truyện]
Tôi đã thích Hạ Hạ bốn năm.
Hơn một năm đầu đại học, tôi không biết bao nhiêu lần muốn lại gần chào hỏi cô ấy, nhưng hoặc là tôi không đủ can đảm, hoặc là vừa định bước tới, cô ấy đã đi mất rồi.
Tôi nghĩ, thời gian bốn năm đại học dài như thế, kiểu gì cũng có cơ hội nói chuyện.
Nhưng đến năm hai, tôi thấy cô ấy dường như có bạn trai.
Họ cười cười nói nói với nhau, tình cảm có vẻ rất tốt.
Từ lúc đó, tôi liền từ bỏ ý định làm quen.
Chỉ cần thấy cô ấy hạnh phúc, tôi cũng cảm thấy đủ rồi.
Dù vậy, tôi vẫn không kìm được mà âm thầm dõi theo cô ấy, mãi cho đến khi tốt nghiệp.
Vừa tốt nghiệp xong, mẹ tôi liền giao công ty lại cho tôi, còn bà với bố thì kéo nhau đi du lịch vòng quanh quốc gia.
Tôi từng tiếp xúc với kinh doanh từ trước, nên cũng không quá khó để làm quen và nhanh chóng đưa công ty phát triển ổn định.
Tôi cứ nghĩ mình và Hạ Hạ sẽ chẳng bao giờ gặp lại.
Nhưng rồi, một ngày nọ, trợ lý mang đến cho tôi cả chục hồ sơ ứng viên mới.
Tôi lật xem qua loa, cho đến khi thấy hai chữ “Hạ Hạ”.
Cô ấy vào làm ở công ty tôi.
Nhưng tôi không có lý do để tiếp cận cô ấy quá nhiều.
Hôm đó, tôi vốn hẹn ăn với một khách hàng, nhưng anh ta đột xuất hủy hẹn.
Tôi đang định rời đi, thì nghe thấy tiếng mẹ cô ấy nói:
“Cố Trì đúng là đứa trẻ tốt. Hai đứa cố mà yêu nhau nhé, mấy hôm nữa nhớ dẫn nó về nhà cho mẹ gặp!”
Tôi theo tiếng nhìn sang.
Nói thật, khoảnh khắc thấy Hạ Hạ, tim tôi đập mạnh một nhịp.
Cô ấy không có bạn trai?
Nhìn cô ấy bước về phía tôi, tôi không kìm được nụ cười nơi khóe môi.
Đã vậy… thì tôi sẽ bắt đầu theo đuổi.
(Hoàn)