Chương 1 - Kịch Tính Tình Yêu Từ WeChat

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Mẹ tôi bắt tôi đi xem mắt.

Tôi tùy tiện chỉ vào một người trên WeChat và nói đó là bạn trai tôi.

Mẹ tôi vừa nhìn đã lập tức cười tươi như hoa, ngẩng đầu lên — người trong WeChat ấy lại xuất hiện ngay trước mặt chúng tôi!

Cứu tôi với! Sếp ơi sao anh lại ở đây?!

Về sau…

Tôi: “Hơi lạnh.”

Sếp: “Bật điều hòa lên.”

Tôi: “Đói rồi.”

Sếp: “Hôm nay tôi bao cả công ty trà chiều!”

Tôi: “…”

1

Một người mẹ đủ tiêu chuẩn là người cực kỳ thành thạo trong việc sắp xếp các buổi xem mắt cho con gái mình.

Trong tuần tôi nghỉ phép về nhà, mẹ tôi đã sắp cho tôi ba buổi xem mắt.

Nhưng hai người thì tự tin thái quá, người còn lại thì xấu trai méo mó.

Vậy nên, chẳng buổi nào thành công cả.

Mẹ tôi không cam lòng, lấy lý do đi ăn để lừa tôi tới một nhà hàng, thực chất là để gặp đối tượng xem mắt thứ tư.

“Người này trông ổn đấy, lại còn học giỏi, đang học tới tiến sĩ cơ mà.” Mẹ tôi cười tít mắt, chuẩn bị lôi ảnh ra cho tôi xem.

Tôi không nhịn được, trợn trắng mắt với không khí.

Vội vàng cắt lời bà: “Mẹ, con có bạn trai rồi.”

Mẹ tôi lập tức im bặt, nhìn tôi với vẻ mặt không tin nổi.

Tôi mở WeChat, lướt danh sách bạn bè, dứt khoát bấm vào trang cá nhân của sếp tôi – Cố Trì, đưa cho mẹ xem: “Người này chính là bạn trai con.”

Mẹ tôi vẫn chưa tin, khẽ “xì” một tiếng: “Trước sao không nói gì?”

Tôi có hơi chột dạ, ho khan một tiếng: “Bọn con mới quen tối hôm qua.”

Mẹ gật gù, cầm lấy điện thoại của tôi bắt đầu xem trang cá nhân của anh.

Tôi hoàn toàn không sợ mẹ nghi ngờ, vì phần ghi chú tôi đặt cho sếp chính là tên thật của anh – Cố Trì.

Không xem thì thôi, vừa xem chưa đến nửa phút, mẹ tôi đã cười toe toét.

“Người này được đấy, đẹp trai.

“Ơ, còn thích tập gym nữa kìa.

“985 tốt nghiệp nha, học trường top đó con!”

Càng kéo xuống xem ảnh, mẹ tôi càng cười tươi như hoa.

Hiển nhiên bà cực kỳ hài lòng với “chàng rể” này.

Tôi thầm thở phào nhẹ nhõm, nghĩ bụng cuối cùng cũng có lý do thoát khỏi mấy vụ xem mắt cưỡng ép rồi.

Mẹ tôi vừa vui là không kìm được cảm xúc, mắt cười tít lại, bất ngờ đập đùi cái bốp: “Cố Trì được đấy! Hai đứa yêu cho tử tế vào, mấy hôm nữa dẫn về cho mẹ gặp mặt nhé!”

Tôi bị tiếng hét đột ngột của bà làm giật mình, vừa đảo mắt nhìn quanh, vừa hạ giọng: “Mẹ, nói nhỏ thôi!”

Mấy bàn xung quanh đều ngoái lại nhìn vì giọng mẹ tôi quá to, tôi ngượng ngùng gật đầu xin lỗi từng người.

Vừa ngẩng đầu lên nhìn tới cuối tầm mắt, tôi bất chợt chạm phải một ánh mắt quen thuộc.

???

Sự ngượng ngùng trong mắt tôi lập tức chuyển thành bối rối tột độ.

Là Cố Trì!

Lúc này anh đang ngồi một mình ở đằng kia, ánh mắt nửa cười nửa không nhìn về phía tôi, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên thành ly.

Mẹ tôi quay lưng về phía anh, thấy tôi đột nhiên im bặt thì cũng quay đầu nhìn theo hướng tôi đang nhìn.

Chưa đến một giây sau, mẹ tôi lập tức “á” lên một tiếng.

Bà lại không kìm được, lập tức quay lại nhìn tôi: “Cái người kia… có phải là bạn trai con không đó?”

Tôi cười gượng hai tiếng, tự mình đào hố thì phải tự chôn mình thôi.

Tôi cắn răng gật đầu, đầu gần như muốn chui xuống gầm bàn, tôi dám chắc Cố Trì đã nhìn và nghe thấy hết rồi.

Cú lật mặt này quá nhanh, quá nguy hiểm.

Cố Trì vẫn ngồi đó một mình, mẹ tôi thì cười không ngậm được miệng: “Con đi đi, tới chào bạn trai con vài câu đi, nói chuyện chút coi.”

Bà nghĩ là do tôi và Cố Trì mới quen tối qua nên còn ngại ngùng, chưa quen với việc là người yêu.

Thế nên càng giục tôi qua đó nói chuyện với anh.

Tôi cười gượng gạo, dưới sự thúc ép không ngừng của mẹ.

Tôi nhắm mắt lại, liều một phen.

Đứng dậy, từng bước một đi về phía Cố Trì.

2

Suốt quá trình đó, Cố Trì vẫn nhìn tôi chằm chằm, đến khi tôi đi tới trước mặt anh thì cả người đã thấy không tự nhiên chút nào.

Tôi ngồi đối diện anh, quay lưng lại với mẹ, hạ thấp giọng nói:

“Ờm… mẹ tôi bắt đi xem mắt, tôi buộc phải nói thế, anh đừng để tâm nhé…”

Tôi vừa bấu ngón tay vừa nói.

Chờ vài giây không thấy anh trả lời, tôi ngượng ngùng nghiêng đầu nhìn sang, liền thấy khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng sâu sắc của anh.

Đẹp trai thế này, mẹ tôi mà không hài lòng mới là lạ.

Thấy tôi cuối cùng cũng dám nhìn vào mắt mình, Cố Trì mở miệng, giọng trầm thấp:

“Vậy bây giờ… tôi có cần diễn cùng em cho trọn vở kịch này không?”

Hả?

Cố Trì đưa mu bàn tay lên che môi, hơi mỉm cười, ánh mắt khẽ ra hiệu cho tôi:

“Mẹ em đang nhìn về phía chúng ta đấy.”

Tôi mơ hồ quay đầu lại, quả nhiên đối diện ngay với ánh mắt của mẹ.

Bà đúng là đang cười tít mắt nhìn sang phía này, còn đang cầm điện thoại chụp hình chúng tôi.

Tôi hoảng hốt quay đầu lại ngay lập tức, hiểu rõ tính mẹ, chắc chắn bà đã gửi ảnh vào nhóm gia đình rồi.

Tôi cắn môi — hình như lần này tôi hơi chơi lớn rồi, đến mức không biết làm sao để kết thúc nữa.

Cố Trì thấy tôi không đáp lại, lại khẽ lên tiếng: “Ừm?”

Tôi tuyệt vọng nhắm mắt: “Làm phiền anh rồi.”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)